"Nguyên, nói cho ta biết chuyện về Vệ Thanh Phong."
Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Vương Tuấn Khải ôm vai Vương Nguyên, Vương Nguyên hơi hơi nghiêng đầu dựa vào ngực Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên mím môi hạ mắt, tựa hồ đang tổ chức ngôn ngữ, thật lâu sau cậu mở miệng: "Chủ nhân đã từng nghe qua 'Ám nhận'."
Vương Tuấn Khải gật đầu, tuy rằng hắn định cư ở Mỹ nhưng đối với chuyện ở Trung Quốc vẫn có hiểu biết. Ám nhận, từng là tổ chức sát thủ lớn nhất Trung Quốc.
Từ cơ quan chính phủ cho đến lão đại hắc bang, nếu không ở trong danh sách bọn họ cần bảo vệ, nhiệm vụ gì cũng nhận, xác xuất hoàn thành nhiệm vụ là 100% thành công. Lúc tổ chức này còn tồn tại, hai mươi vị trí sát thủ đầu bảng ở Trung Quốc đều là của Ám nhận. Sau đó vì trong tổ chức xảy ra nội loạn Ám nhận ngã. Nhưng trong mười vị trí đầu của bảng sát thủ cũng có bảy người đã từng là thành viên của Ám nhận, bao gồm cả Vương Nguyên.
"Khi đó ta vì giúp cha mẹ trả nợ mà bán mình đến bến tàu khiêng hàng, những người đó nhìn thấy ta nhỏ, liền ra sức ăn hiếp, mỗi ngày chỉ có bánh bao lạnh cùng cơm thiu, hở ra liền trở thành bao cát để họ tìm niềm vui. Khi đó còn nhỏ, cũng không biết chỉ cần khuất phục kêu đau một tiếng sẽ không bị đánh thảm như vậy, mỗi lần đều cắn răng bị đánh đến hộc máu, hôm sau còn phải tiếp tục làm việc. Ngày đó Thanh Phong vừa vặn đi theo các sư huynh đến bến tàu làm nhiệm vụ, có lẽ cảm thấy ta đủ quật cường đi, liền trở về kêu sư phụ cứu ta ra, quay đầu trở thành sát thủ của Ám nhận. Sau khi đến Ám nhận hắn vẫn thực chăm sóc ta. Ngay từ đầu sư phụ cũng không thật sự dạy ta, nếu không có hắn ước chừng ta cũng chỉ có thể làm một sát thủ hạ đẳng, đợi bị tiêu hao. Bởi vì hắn xuất thân tốt lại thông minh, sư phụ thực cưng chiều hắn, hắn liền vụng trộm dạy ta rất nhiều thứ, có thể nói nếu không có hắn liền không có ta hôm nay."
Vương Nguyên nói thực bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra ưu thương không thể che giấu. Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên chặt hơn một ít, hắn biết ngày đó đối với Vương Nguyên mà nói không quá thoải mái.
"Sau đó đại sư huynh dẫn người làm phản, tổ chức nội loạn. Ta vì bảo vệ sư phụ bị người đuổi giết, không nghĩ đến sư phụ đem ta làm tấm bia nhân cơ hội bỏ chạy." Vương Nguyên nói tới đây hơi dừng một chút, đây là nỗi đau trong lòng cậu, nỗi đau không thể xóa nhòa. Cậu lần lượt trả giá đổi lấy tất cả đều là phản bội.
"Khi đó Thanh Phong đã đi Nga, ta liên hệ với hắn, hi vọng hắn có thể giúp ta nhập cư trái phép. Nhưng hắn lại nói hắn ở Nga căn cơ chưa ổn không tiện giúp ta, liền cúp điện thoại. Khi đó ta liền biết ta ở trong lòng hắn chỉ là một món đồ chơi mà thôi, khi rảnh rỗi liền đem ra đùa một chút. Tuy rằng là một món đồ chơi tốt lắm, nhưng vì một món đồ chơi mà đi đắc tội bọn người đại sư huynh cũng là ngàn lần không đáng."
YOU ARE READING
Chuyển ver KarRoy: Chính là ngươi nô lệ
RandomVì truyện này mk chưa xin tác giả cho nên các bn đừng đem ra ngoài nha.... cám ơn ạ Tác giả: Truy Mộng Tĩnh Hải Thể loại: Cường công cường thụ, H nặng