Chương 7

2.4K 207 12
                                    

Ngay hôm sau vào lúc chạng vạng, sắc trời tối tăm, nhưng ở bên trong Ngự Hoa viên đèn đuốc vẫn sáng trưng, mọi người nâng chén đầy tràn, nói cười vui vẻ, uống đến hảo không tận hứng, chợt một người bưng chén rượu lảo đảo lắc lư đứng dậy đang chuẩn bị cùng người bên cạnh đụng vào một ly, dư quang ngắm đến Lục Thời Niên từ chỗ tối đi ra lập tức buông chén rượu hô to: "Hoàng thượng vạn tuế."

Những người khác nghe được động tĩnh, cũng đồng thời lập tức nhìn qua cung cung kính kính quỳ lạy: "Hoàng thượng vạn tuế."

Lục Thời Niên vẫy vẫy tay, ngồi ở trên đệm mềm đã sớm chuẩn bị tốt, nói: "Hôm nay không cần đa lễ, các khanh chinh chiến nơi sa trường đã lâu, chắc vẫn chưa có thời gian thả lỏng qua, hôm nay coi như yến hội bình thường, tự nhiên vui là chính."

Mọi người nâng chén tạ ơn, Lục Thời Niên tượng trưng uống hai ngụm, thấy lực chú ý của mọi người không ở trên người mình, liền tìm tư thế thoải mái nằm nghiêng, trộm xuyên thấu qua khe hở ở giữa biển người nhìn Thẩm Mộc, lại ở trước lúc đối phương phát hiện thu hồi ánh mắt, không chút đế ý mà ăn đồ ăn được đặt trước mặt.

Ngồi trong một lát, đồ ăn cũng không thể ăn, cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn đúng thời cơ Lục Thời Niên liền bưng chén rượu đi đến trước mặt Thẩm Mộc: "Thẩm tướng quân càng vất vả công lao càng lớn, lần này có thể trấn áp man di toàn dựa vào Thẩm tướng quân trị quân có cách, mang đến một đội ngữ giỏi giang như thế, trẫm thay bá tánh cả nước kính Thẩm tướng quân một ly."

Thẩm Mộc trong lòng không biết nghĩ gì, chỉ là trên mặt kinh sợ đứng dậy, vội vàng nâng chén lại phát hiện trong chén không có rượu.

Lục Thời Niên nhìn về phía cung nữ cầm trong tay bầu rượu bên người, cung nữ kia gục đầu xuống đem chén rượu trong tay Thẩm Mộc rót đầy, thoáng lui về sau.

Thẩm Mộc cúi đầu đem chén rượu giơ lên, nói: "Tạ Hoàng thượng ban rượu."

Lục Thời Niên hơi hơi giơ chén rượu về phía trước kính, vốn định triển lãm hào khí vạn trượng của chính mình, không nghĩ tới rượu của Ngự Thiện Phòng lại cay đến vậy, Lục Thời Niên uống một hớp lớn vào sắc mặt lập tức thay đổi, nuốt xuống thì không thể, nhổ ra cũng không được, giữ ở trong miệng làm toàn bộ khoang miệng đều trở nên nóng rát, biểu tình đạm nhiên trên mặt nháy mắt giữ không được, ngũ quan vặn vẹo, thật lâu sau rốt cuộc nuốt đi xuống.

Làm như không có việc gì dung dư quang quét qua bốn phía, người phía dưới hầu hết đều bận ăn ăn uống uống, hạ nhân bên người cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn, Lục Thời Niên nhìn thoáng qua gương mặt hơi hơi ngơ ngẩn của Thẩm Mộc, đạm nhiên cười, đem chén rượu đổ ra, ý bảo chính mình đã uống hết.

Thẩm Mộc từ trong thất thần tỉnh lại, giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nói: "Tạ Hoàng thượng."

Lục Thời Niên gật đầu mỉm cười, dời đi ánh mắt, giương giọng nói: "Các khanh gia ở lại tiếp tục, trẫm còn có việc, không thể tương bồi, phía tây có thiên điện, nếu là say rượu có yêu cầu nghỉ ngơi có thể kêu người chỉ đường."

[Edit] [Khoái Xuyên] Tiểu Túng Bao Nghịch Tập Ngược Tra lộ - Quỳnh Cửu KhiêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ