C93: Chướng ngại của Thợ Săn

326 18 0
                                    

Vốn là một năm mới vui vẻ, lại không thể trôi qua an bình.

Mùng hai tết, Vận Mệnh vừa bảo trì xong, Diệp Từ và Bạch Mạch còn chưa kịp đăng nhập, liền nhận được một cú điện thoại thông báo tin tức xấu.

Đầu dây bên kia là bạn học cũ của Tả Lan và Diệp Nam Thiên, Diệp Từ không biết hai bên nói gì, chỉ thấy Tả Lan nghe được vài câu liền bật khóc. Tả Lan là người kiên cường, xem phim hàn đôi lúc cũng khóc sướt mướt, nhưng cảm xúc ấy đến nhanh đi cũng nhanh. Vừa khóc xong liền quay sang nói với Diệp Nam Thiên:"Bây giờ vật giá leo thang, ngay cả sạp bánh bao gần ngõ cũng tăng giá tiền."

Tả Lan biểu hiện như thế khiến Diệp Từ và Bạch Mạch rất lo lắng. Vội vàng chạy đến hỏi han nhưng bà cứ khóc mãi không dừng, Diệp Nam Thiên ngồi bên cạnh thở dài kể lại cho cả hai nghe.

Lúc còn trẻ Tả Lan học hành không tốt thường xuyên bị thầy cô mắng, có điều cô chủ nhiệm lại khác đối với bà rất tốt, không hề xem thường bà, trái lại còn giúp đỡ bà rất nhiều. Nhà Tả Lan rất nghèo, chỉ có mỗi một cái quần mặc qua mùa đông, không may rách lỗ phải vá lại mặc tiếp. Cô chủ nhiệm thấy thế không đành lòng, mua tặng cho bà một cái quần mới.

Tả Lan thuận lợi tốt nghiệp cũng là nhờ cô chủ nhiệm, trong kí ức của bà, cô chủ nhiệm chẳng khác gì người cha người mẹ thứ hai, vì thế hàng năm bà luôn đi thăm gia đình cô chủ nhiệm. Kỳ thật, cô chủ nhiệm đó đều đối xử công bằng với học sinh của mình nên cô rất được mọi người tôn kính.

Đầu năm, cả nhà cô chủ nhiệm cùng thân thích đi Châu Âu du lịch. Nào ngờ, chuyện lớn xảy ra. Máy bay bị rơi, không ai sống sót, chỉ có mỗi đứa cháu bị cảm phải ở nhà thoát nạn.

Lớp trưởng biết được tin tức liền thông báo cho mọi người, bởi vì Tả Lan ở thành phố gần với thành phố của cô nhất, nên mới báo cho bà trước. Đây cũng là nguyên nhân khiến bà khóc hoài như vậy.

Tả Lan đứng ngồi không yên, bà đi thu thập đồ muốn ngay tức khắc đến nhà cô giáo. Lúc này không ai ngăn cản bà cả, Diệp Nam Thiên cũng phụ bà một tay. Diệp Từ muốn đi cùng nhưng Bạch Mạch phản đối.

"Thôi, để anh đi. Em ở lại trông nhà."

"Hay là để em đi cũng được, anh ở lại." Diệp Từ lắc đầu.

"Bây giờ là năm mới ra đường nhiều người lắm, dượng phải chăm sóc dì, em đi theo dượng phải chăm sóc thêm cả em, vậy thêm phiền, để anh đi đi." Bạch Mạch vỗ vai Diệp Từ:"Cộng thêm đầu năm không ai buôn bán để anh ở nhà một mình ăn không khí à?"

Diệp Từ còn muốn nói thêm gì đó, Diệp Nam Thiên đã chen ngang:" Bạch Mạch nói đúng đấy, hay là con ở nhà đi."

Nếu bố mẹ đã quyết định, Diệp Từ chỉ phải tuân theo.

Ba người chỉ lấy một ít đồ vật thường dùng, liền ra ga mua vé tàu.

May mắn vì khoảng cách khá gần nên có thể mua vé xe trong ngày, ba người mua xong liền lên tàu. Lúc Diệp Từ về nhà đã là hai giờ chiều, trong lòng luôn thấp thỏm may nhờ Bạch Mạch gọi điện về báo bình an mới yên lòng, khi nào đến nơi sẽ thông báo lần nữa. Đã hết lo lắng, Diệp Từ tùy tiện ăn chút gì đó rồi đăng nhập trò chơi.

[Edit] Liệp giả thiên hạ _ Na Thì Yên HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ