Sóng gió
Quán Nắng, 3 p.m
- Có lẽ anh sẽ sang Mỹ trong 3 năm.
- Anh sang đó làm gì?
- Tất nhiên là du học rồi, bố muốn anh sang bên đó học để về tiếp quản công ti ông.
- Vậy sao, buồn nhỉ.
- Em buồn thật sao?
- Hix, em sẽ không được gặp anh và tâm sự với anh nữa, hì
- Ừ, anh cũng không muốn gặp em đâu, em chỉ toàn đem lại đau khổ cho anh thôi, ở nhà em nhớ giữ gìn sức khỏe….mà hình như anh đang lo xa quá thì phải, bên cạnh em bây giờ…
- Không sao, em biết cách tự chăm sóc mình, anh sang đấy mới cần phải quan tâm mình hơn.
Thế là Quân sẽ rời xa tôi, sang một đất nước xa xôi để du học….có phải tôi tham lam quá không? Nhưng khi anh nói anh đi tôi lại thấy có chút mất mát….mất đi một người anh trai luôn yêu thương tôi, mất đi một người bạn luôn lắng nghe những tâm sự của tôi….Không sao, tôi còn có Minh Nhật….
Bước trên con đường ngập lá vàng rơi, lòng tôi khẽ nao nao, vì thời gian qua đi, vì mọi thứ thay đổi………Ai bảo khi người ta hạnh phúc rồi sẽ không cảm thấy lo lắng, nôn nao trong lòng? Ngước lên bầu trời trong xanh, tôi khẽ nở nụ cười mỉm, một mùa hoa sữa mới, một mùa của nỗi nhớ, mùa mà có lẽ lấy đi trọn vẹn những cảm xúc tâm hồn tôi.
Tiếng chuông điện thoại đưa tôi về với thực tại, là Nhật.
- Em đang ở đâu vậy? vừa nãy anh gọi điện sao không nhấc máy?
- Em đang ở phố….. Mà anh chả phải có cuộc họp sao?
- Ai bảo em không nghe máy làm anh lo lắng tưởng em có chuyện gì. Mà em làm gì lúc đấy?
- Em uống cà phê với anh Quân. – Tôi ngậm ngùi đành nói ra sự thật.
- Ừ, em về nhà đi, tối anh sang xử tội em sau.
“ cạch”
“Lại giận dỗi gì rồi…..Mình còn chưa kịp nói hết mà đã tắt máy, để xem tối nay ai xử tội ai?”
Tôi vòng qua chợ mua thức ăn….lâu lắm rồi mới anh mới đến ăn cơm, dạo này anh bận tối mắt tối mũi,.. thỉnh thoảng anh lại gọi tôi lên văn phòng, có lẽ đó là khoảng thời gian mà chúng tôi được ở bên nhau lâu nhất.
“Rào, rào, rào”
Vén chiếc rèm, tôi lặng nhìn qua khung cửa sổ…….những cơn mưa đầu thu yếu ớt trườn qua khung cửa sổ… Giờ này chắc anh đang đi trên đường.. Tôi cầm chiếc ô vội vàng chạy xuống lầu đứng chờ anh.
- Alo, anh à? Anh đang ở đâu rồi?
- Ừ, anh sắp về đến nơi rồi, anh mua mấy chai nước ngọt về uống nhé!
- Vâng, anh rẽ vào tạp hóa gần nhà em mà mua.
- Tuân mệnh, hehe
![](https://img.wattpad.com/cover/1481240-288-k235959.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên phận anh và em
Teen FictionCó người khi có tâm trạng thì viết chuyện, có người có đầu óc tưởng tượng tốt thì cho ra đời những tác phẩm hay,, Nhưng tôi thì khác, tôi ko phải là người có trí tưởng tượng bay bổng hay xa vời. Tôi viết những gì thực tế xảy ra xung quanh tôi và chị...