Chương 3

414 26 10
                                    


Tô Duy Ân cảm thấy mình thật không có tiền đồ, lại có thể vì phẫn nộ mà rơi lệ trước mặt tên phế vật kia. Anh đương nhiên không hối hận vì đã mắng Tiêu Trầm Nghị một trận, ngược lại hối hận đã không đem khuôn mặt hắn đánh cho phế luôn, tự nhiên cũng không hối hận sau khi mình sảng khoái mắng hắn xong có hậu quả gì không. Anh là lính kỹ thuật, không sợ quân đội cắt chức, không sợ tìm không được việc làm. Có người có năng lực giữ gìn bình an một phương, bọn họ tận lực, có người không đủ năng lực mà vẫn đang cố gắng. Nhưng có những người có năng lực mang lại hy vọng cho người khác, lại không hề làm gì, đem chút hy vọng kia biến thành tuyệt vọng. Làm một giống đực mà ngay cả trách nhiệm của mình cũng không muốn gánh vác, người như vậy, anh muốn mắng liền mắng, không hối hận.

Hiện tại, anh muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh, nếu nhìn mặt Tiêu Trầm Nghị thêm vài lần, anh có cảm giác mình sẽ làm ra chuyện mất lý trí. Tô Duy Ân đi đến đài tinh hạm, nơi này đã là địa phận quản chế của đế quốc, tuyệt đối an toàn. Đứng trên đài tinh hạm có thể nhìn thấy rất xa, nhìn tinh không bao la, sẽ thấy tâm tình thư thái hơn nhiều. Trên tinh hạm này, đây là chỗ duy nhất Tô Duy Ân cảm thấy thích.

Nhưng mà lần này, anh vừa mới bước vào đã bị người khác bịt miệng kéo đi, trong lòng cả kinh, ngay khi muốn phản kháng thì bỗng nhìn thấy người đang lôi kéo mình, âm thanh ở cuống họng nghẹn trở lại.

Bởi vì người kéo anh không phải ai xa lạ, mà chính là cận vệ của Sean tướng quân, cảnh vệ Ros ˑ Carl.

Ros ˑ Carl buông tay ra, ánh mắt nhìn về phía sân ga. Tô Duy Ân nhìn theo ánh mắt gã, nhìn thấy Sean tướng quân đang đứng đó hóng gió.

Y đứng thẳng lưng, mái tóc vàng kim mềm mại lộ ra ngoài quân mũ khẽ lay theo gió, một thân quân trang chỉnh tề bị gió thổi bay lên hạ xuống, ngọn gió kia giống như cảm thấy cùng quân phục chơi rất vui, nhiền lần lập lại đùa giỡn. Mà Sean tướng quân vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm phương xa, giống như một tòa núi đẩy không ngã, kiên cường mà cô độc.

Tô Duy Ân cùng Ros nhìn nhau, lặng lẽ rời đi, bọn họ muốn để Sean tướng quân yên tĩnh một mình.

Đợi đến chỗ tướng quân không phát hiện được họ, khẩu khí Tô Duy Ân luôn kìm nén rốt cuộc phun ra.

"Đừng có chạy lung tung, trở về ngủ một giấc, tỉnh lại liền đến Đế Đô Tinh." Ros ˑ Carl ngáp một cái, hờ hững nói.

"Tướng quân không ngủ sao?" Tô Duy Ân thấp giọng nói: "Trở lại Đế Đô Tinh, tướng quân sẽ càng khó xử hơn."

"Tướng quân là hạng người gì ngươi không biết hay sao? Tâm y đủ cường đại, sẽ không bị những lời đồn vớ vẩn đánh bại. Hơn nữa, đế quốc hiện nay có chuyện cần nhờ tướng quân, cho dù y có làm chút chuyện khác người, hoàng đế cũng sẽ khoan dung, yên tâm đi." Ros mang theo ngữ khí nhẹ nhàng nói.

Tô Duy Ân cuối đầu, âm thanh có chút khó chịu nói: "Nhưng mà, hiện tại có thể khoan thứ cho yêu cầu của tướng quân, về sao thì sao? Giống cái ở trong quân đội rất khó xuất đầu, nếu lúc này tướng quân..... Chỉ sợ chó cùng đường rứt dậu. Hơn nữa, dù mạnh mẽ thế nào, y cũng chỉ là con người, cũng sẽ thương tâm."

Tinh Tế Chi Phế Vật (danmei edit)Where stories live. Discover now