CHÀO ANH, MỐI TÌNH ĐẦU

25 5 0
                                    


Cánh cửa đã khép lại. Tôi ngồi bệt xuống đất cùng chiếc vali. Tôi vẫn không thể tin vào mắt mình chuyện ấy lại có thể xảy ra. Làm sao mà trong suốt 4 năm qua anh lại có thể bên cạnh tôi trong khi anh chẳng phải kiểu người đó. Tôi không hiểu, muốn nghe anh giải thích nhưng anh lại chọn im lặng. Anh khiến tôi trở thành một kẻ ngốc, một kẻ ngốc mù quáng, tin vào tình yêu của anh nhưng thực tế biết đâu được anh lại cảm thấy ghê tởm nó. Bao nhiêu ý nghĩ rối rắm chiếm lấy tâm trí tôi. Tôi vẫn ngồi trước cửa nhà. Tôi không biết phải đi đâu nữa. Và đôi chân mệt mỏi này bất giác không muốn đứng dậy. Tôi đang chờ. Chờ điều gì ? Chờ anh mở cửa đuổi theo ? Có lẽ tôi mong chờ anh giữ tôi lại nhưng một tiếng đồng hồ trôi qua, trong căn nhà ấy, tĩnh lặng đến khó chịu. Sự thật ấy thật khó chấp nhận nhưng lòng tôi luôn khao khát rằng anh hãy nắm lấy tay tôi, bảo rằng anh đã yêu tôi, bảo rằng anh không thể sống thiếu tôi. Chỉ cần như thế, tôi sẽ lại tiến vào cuộc đời anh một lần nữa. Nhưng những hi vọng đó đều tan biến. Hai tiếng trôi qua, tôi vẫn ngồi trước cánh cửa, trong nhà vẫn ở trạng thái im lặng. Có lẽ đây là kết thúc cho chúng tôi. Mệt mỏi  đủ rồi. Dừng lại thôi.

(Người ngồi trước cửa chờ đợi, người lại quỳ sau cánh cửa ấy tiếc nuối. Từ khoảnh khắc Hyunsik rời đi, Eunkwang đã quỳ xuống đất mà khóc. Anh đã buông đôi tay cậu ấy. Từ nay anh không thể ngửi thấy mùi tóc thơm nhẹ của cậu ấy nữa, anh không thể hôn lên đôi mỗi ngọt ngào của cậu nữa, anh không thể ngắm nhìn gương mặt đáng yêu ấy vào mỗi sáng sớm thức dậy. Mọi thứ dường như sụp đổ. Nhưng anh phải chấp nhận vì mình là một thằng tồi tệ. Vì sự đắn đo của mình mà anh mất cậu. Lúc này đây, khi lòng anh đã chắc chắn thì Hyunsik đã ra đi. Một lần nữa, cánh cửa ấy như tấm rèm năm xưa đã khiến hai người họ bỏ lỡ nhau. Và cũng tại ngã tư ấy, khi số giây đã về 0 , đèn xanh bật lên, họ đi về phía nhau nhưng chỉ lướt qua nhau như một người xa lạ. Thương mấy rồi cũng thành người dưng. )

Bước dưới con đường vắng lặng, tay kéo chiếc vali đi lang thang. Tôi không biết mình phải đến nơi nào. Về nhà ? tôi không thể vì tôi không muốn gặp mẹ mình bây giờ. Nhà bạn ? Tôi không có lấy một người bạn thân thiết nào vì những năm qua anh chính là bạn duy nhất và là người yêu của tôi.  Ngồi bên lề đường, đầu chợt nghĩ đến nhà tắm hơi. Có lẽ đến đó ngủ một đêm rồi tính tiếp, bây giờ cũng đã 9h tối rồi nên đến đó là hợp lý nhất. Kéo chiếc vali với lòng nặng nề, trong mắt vẫn còn những dòng lệ cứ tuôn trào. Tôi bước vào một con hẻm vắng. Đang chậm rãi bước đi thì nghe thấy tiếng người nói trong một góc tối:
-Anh tránh xa tôi ra, tôi sẽ la lên cho mọi người nghe đó... anh có mau buông tôi ra không...
-Nào ngoan đi, anh sẽ khiến em vui mà. Gương mặt xinh đẹp này nếu mà bỏ qua thì thật là tiếc. Em cứ la thoải mái ở đây cũng chẳng ai nghe em nói đâu.
-Đồ biến thái. Mau bỏ tôi ra...
-Anh không bỏ thì em làm gì anh. Cả ngày nay ở trường anh ngắm em nhiều lần rồi đó. Sao em có thể quyến rũ những thằng con trai khác mà không phải là anh chứ. Được một hot boy trường đại học như anh để tâm tới thì em không phải tầm thường đâu. Nên tốt nhất là thoả mãn anh đi. Nhà anh giàu mà, sẽ lo cho em tất cả
-Làm ơn anh, tôi không có gì để cho anh cả, làm ơn hãy để tôi đi. Tôi không hề yêu anh. Còn nhiều cô gái khác nên hãy tha cho tôi.
-Không, anh chỉ muốn em. Với điệu bộ quyến rũ này thì không thể nào rời khỏi em được. Đêm nay bé cưng phải là của anh.
-Có ai không cứu tôi với.... cứu với...
Cô gái khóc nức nở la thất thanh. Tôi vứt vali chạy đến chỗ âm thanh của cô ấy, lôi gã đàn ông đang định dở trò đồi bại ra xa. Tôi tung một cú đá vào người hắn, đấm vào mặt hắn vài phát. Đang cơn tức giận trong lòng, tôi đánh hắn tới tấp như để giải toả. Hắn định đáp trả nhưng đã bị tôi khoá tay lại đè nằm sấp xuống đất.
-Này thể loại đàn ông như mày thì sống chỉ có chật đất. Nghĩ mình giàu có rồi ức hiếp phụ nữ hả ? Hot boy như mày thì chỉ là rác rưởi thôi. Mau biến đi. Đừng bao giờ làm chuyện xấu xa nữa có biết chưa. Biến.
Tôi thả hắn ra , hắn bỏ chạy vào một con đường khác, đầu quay lại nhìn tôi với ánh mắt thù hận.
-Này cô ơi, cô có sao không? Có bị thương ở đâu không ?
Cô gái đứng nép mình trong bóng tối, khóc nấc lên.
-Anh đừng qua đây...áo tôi bị bung ra rồi... tôi không thể ra ngoài được..
-À ra thế, cô ơi cô cầm áo khoác của tôi này mặc vào đi, rồi cô ở đâu tôi sẽ đưa cô về.
-Cảm ơn anh...tôi có thể tự về được.
Sau khi mặc áo khoác của tôi vào, cô gái từ trong bóng tối bước ra, hai gò má thấm đầy nước mắt.Một gương mặt quen thuộc hiện ra
-Chị có phải là Jen không.?
-Ôi Hyunsik ơi, không gặp được em chắc chị sẽ xong đời mất.
Vừa thấy tôi, Jen chạy lại ôm tôi khóc oà. Cô ấy run rẩy, bàn tay siết chặt tôi không rời.
-Chị đừng lo nữa, có em đây rồi.
Sau khi lấy lại tỉnh táo, tôi đưa Jen đến một cửa hàng tiện lợi để mua vài miếng băng cá nhân dán vào những chỗ bị thương. Ngồi trên bàn, tôi dán cho Jen từng vết thương trên cổ tay và ở chân. Tôi lại vào mua một chai sữa để cô ấy uống, trấn tĩnh lại tinh thần.
-Chị làm gì mà để ra nông nỗi này ? Tên khốn đó là ai ?
-Hắn ta là một tay chơi trong trường. Nhiều cô gái theo đuổi. Nhưng hắn thích chị, hắn đã theo đuổi lâu rồi nhưng chị không để ý tới. Quà tặng của hắn chị đều từ chối. Hôm nay trên đường đi làm thêm về, hắn theo dõi chị và trong lúc đi qua đường đó, hắn đã khống chế chị để làm chuyện kinh tởm. Chị hoảng loạn lắm, chị kêu cứu hoài mà không có ai đến, may mà có em, không thì chị đã xong đời rồi.
-Giờ này mà đi ngoài đường nguy hiểm lắm. Chị còn là con gái nữa. Sau này đừng làm thêm vào buổi tối nữa, về nhà sớm đi. Đã 4 năm rồi em mới gặp lại chị. Tại sao lại là trong hoàn cảnh này cơ chứ ?
- Lúc nảy lo lắng quá chị quên hỏi em, Hyunsik à em đi đâu giờ này còn mang cả vali theo, chẳng phải em sống cùng Eunkwang sao ?
-Sao chị biết ? Em ở khu gần đây.
-Chị học cùng khoa với Eunkwang. Cậu ấy nhiều lần bảo chị gặp em. Nhưng chị ngại gặp lắm. Nên chỉ hỏi thăm em qua Eunkwang thôi. Chị bảo cậu ấy giữ bí mật đừng cho em biết. Không ngờ lại gặp em trong mớ rắc rối này. Chị xin lỗi. Nhưng em vẫn chưa trả lời chị, tại sao lại cầm vali đi giờ này ?
-Em và Eunkwang đã chia tay rồi.
-Sao thế ? Chẳng phải hai người vẫn rất hạnh phúc sao ?
-Có nhiều thứ đã xảy ra. Anh ấy đã lừa dối em. Anh ấy có bạn gái ở bên ngoài. Và việc đến bên cạnh em chỉ là do mẹ em nhờ vả. Em cũng không tin nổi chuyện này. Nhưng Eunkwang đã thừa nhận nó. Em bỏ đi, em và anh ấy đã kết thúc thật rồi.
-Chị không tin Eunkwang là người như thế. Mỗi lần nói về em, cậu ấy luôn hạnh phúc mà.
-Có lẽ chỉ là chút lòng thương hại của anh ta đối với em. Anh ta đã vờ làm bạn trai em. Sự thật đó khiến em đau đớn đến chừng nào. Giờ em cũng chẳng còn nơi nào để đi.
-Nếu em không ngại có thể đến chỗ chị ở tạm. Nhà chị còn có một đứa em gái nữa nên em không phải ngại. Chị sẽ giấu Eunkwang giúp em.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, dù gì cũng phải có một chỗ để ở, để tiếp tục đến trường. Tôi đau khổ những vẫn phải tiếp tục việc học của mình. Có lẽ đến nhà cô ấy cũng ổn. Ở tạm vài hôm rồi kiếm nơi nào chuyển đến. Dù sao cô ấy cũng từng là bạn gái duy nhất trong đời tôi. Tôi chỉ biết mỗi cô ấy ở thành phố này.
-Vậy đành làm phiền chị vài hôm, em sẽ mau kiếm nhà. Xin lỗi đã làm phiền chị nhé, Jen.
Trên con đường mà chúng tôi đi cùng nhau, vẫn là những bước đi như những năm về trước. Tôi đã từng là người yêu cô ấy, Jen luôn nhìn tôi những lúc tôi đau khổ. 4 năm trước và 4 năm sau vẫn thế, hoàn cảnh không hề thay đổi chỉ là chúng tôi trưởng thành hơn.
-Jen này, chị đã có người yêu chưa ?
Tôi bất ngờ hỏi cô ấy khiến cô ấy ngạc nhiên dừng lại. Cô ấy quay sang nhìn tôi, gương mặt đầy sự u buồn. Có vẻ Jen rưng rưng nước mắt.
-Nếu như chị chưa có ai... liệu em có thể làm bạn trai chị lần nữa được không ?
-Chị à...em...-Tôi sững người vì câu hỏi bất ngờ đó. Sâu trong đôi mắt ấy, có lẽ cô ấy vẫn còn yêu tôi rất nhiều, tôi hiểu nhưng phải biết làm sao. Tôi không thể lại khiến chị đau lòng thêm một lần nữa. Tôi không xứng đáng để chị yêu. Chị cần một người tốt hơn tôi.
-Chị đùa thôi, sao em căng thẳng thế. Chị chỉ nói giỡn thế thôi mà. Em đừng suy nghĩ gì nhé.
Jen nói xong quay mặt rồi đi thật nhanh. Tôi đi theo sau chị, dáng dấp người con gái ấy nhỏ bé, Jen lại khóc. Tôi lại lẳng lặng để cô ấy một mình trong thế giới riêng. Mọi thứ cứ như 4 năm trước, nhưng chỉ khác một điều là tôi theo cô ấy về nhà.
Ở nhà Jen được một tuần, tôi vẫn đến trường như mọi ngày. Dù biết rằng có thể sẽ gặp anh ấy nhưng tôi vẫn phải đi học. Tôi phải để anh thấy tôi mạnh mẽ, tôi không bi lụy, tôi có thể sống mà không có anh. Tuy nhiên, từ ngày hôm đó, tôi không thấy anh nữa dù ở trường hay trên đường phố. Jen đi học về cũng bảo tôi rằng Eunkwang từ hôm ấy đến bữa nay không lên giảng đường nữa, cũng chẳng có tin tức gì về anh. Tôi đã thử ghé sang căn nhà chúng tôi từng ở, chủ nhà bảo anh đã dọn đi từ tuần trước rồi. Tôi hận anh vô cùng, nhưng tâm trí ngày đêm vẫn nhớ anh. Tôi yêu anh quá nhiều để rồi khi xa anh, tôi không thể gạt anh ra khỏi trái tim. Anh đi đâu, anh làm gì ? Tôi muốn gặp anh. Nhưng điều đó là không thể vì chúng tôi chẳng còn là gì của nhau nữa.

[KwangSik] NGƯỜI ẤYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ