Chương 17

3.8K 70 3
                                    


  Buổi chiều Đoạn Mặc Ngôn có một cuộc họp quan trọng, đây cũng là lý do mà anh mặc bộ vest nghiêm túc thế này. Đến trưa Viên Kha qua đón, trước khi anh ra khỏi cửa thì Tiêu Tiêu kêu anh lại, "Anh Đoạn, mấy đứa bạn cùng phòng của em muốn theo Nhiễm Huy đến đây thăm em, em có thể cho bọn họ đến đây không?"

"Có thể." Đoạn Mặc Ngôn đồng ý rất dứt khoát.

"Cám ơn anh." Tiêu Tiêu lộ ra lúm đồng tiền, hỏi tiếp, "Tối nay anh có về ăn cơm không?"

Đoạn Mặc Ngôn sửng sốt, "Không về đâu." Anh dừng lại một lúc, "Anh phải đến nhà họ Hạ ăn cơm." Hôm qua hủy hẹn khiến Hạ Dung rất không vui, anh thân là chồng chưa cưới đã không làm tròn bổn phận, dĩ nhiên sẽ chịu trách nhiệm.

"Ồ, được đó." Tiêu Tiêu hiểu rõ nói, "Chúc hai người có một bữa tối vui vẻ! Hỏi thăm chị Hạ dùm em nhé? Với lại cám ơn chị ấy đã đồng ý cho em ở lại đây nữa."

Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày không hiểu, "Đây là nhà của anh mà."

Tiêu Tiêu cười lên.

Đoạn Mặc Ngôn vừa đi khỏi, điện thoại của Tống Hiếu Nhiên đã gọi đến, "Tiếu Tiếu, tối nay cùng ăn một bữa cơm đi, anh dắt em đi ăn hải sản."

Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm cái chân bó thạch cao của mình thầm tặc lưỡi, theo bản năng kể chuyện vui không kể chuyện buồn, "À...... Anh Hiếu Nhiên, bọn em vừa mới về trường, tối nào cũng phải điểm danh hết, có thể qua một hai tuần nữa mới gặp nhau không?"

"Vậy thứ bảy này chúng ta gặp nhau thế nào?"

"Gì ạ, mới về trường ấy mà, thứ bảy chủ nhật có thể đều bận lắm đó......"

"Bận hẹn hò với bạn trai hả?"

"Hì hì, đừng nói hoạch toẹt ra thế chứ." Chuyện đã lỡ rồi, Tiêu Tiêu chỉ có thể mặt dày nhận bừa, "Thực ra cũng không chỉ với bạn trai, còn có bạn cùng......"

"Tiếu Tiếu, em có bạn trai rồi thì mặc kệ anh trai của em phải không?"

"Anh chẳng phải cũng có bạn gái rồi thì mặc kệ em gái còn gì." Tiêu Tiêu phản bác theo bản năng, nhưng nói xong rồi thì hận không thể cắn đứt lưỡi của mình. Cô vẫn luôn không biết lời nói ra phải giữ lại ba phần.

Câu này khiến cả hai người đều rơi vào im lặng, chốc lát sau giọng nói trầm thấp của Tống Hiếu Nhiên truyền đến, "Chẳng phải anh hối hận rồi đấy thôi?"

Câu này của anh ấy là có ý gì? Trái tim của Tiêu Tiêu đập thịch một cái, anh ấy hối hận rồi? Hối hận gì chứ? Hối hận rằng lúc ấy đã đối xử với cô kiểu đó, hay là...... Chờ đã, cô đang nghĩ gì thế? Tiêu Tiêu lắc đầu liên tục, cười khan một tiếng nói: "Bây giờ mới biết trọng sắc khinh em gái là không đúng chứ gì, cung phản xạ của anh cũng dài quá đó nha."

Đối phương cười khẽ hai tiếng, dường như đang nói câu gì đó với người bên cạnh, Tiêu Tiêu thính tai, "Có phải anh còn bận việc không, vậy cúp máy trước đi."

Tống Hiếu Nhiên dừng lại một chút, đáp lại một tiếng, "Vậy qua một thời gian nữa anh lại tìm em nhé, em một thân một mình ở trường phải chú ý sức khỏe đó, bây giờ tuy là mùa xuân, nhưng cái rét của mùa xuân cũng lạnh lắm đấy, ra ngoài mặc quần áo nhiều một chút, đừng có cái kiểu mà cần đẹp không cần ấm đó."

"Em biết rồi."

"Còn có nếu như có người đánh nhau gây chuyện thì đừng tới gần, an toàn là số một, nhé?"

Tiêu Tiêu bị anh dạy dỗ như thế, trong lòng không phục, nhưng nhìn xuống cái chân bó thạch cao của mình không hiểu sao lại chột dạ, nhỏ giọng đáp lại "Ừm".

Ai ngờ Tống Hiếu Nhiên nghe tiếng trả lời của cô cũng không hài lòng, "Hôm nay sao lại ngoan thế này, hồi xưa nói gì em chẳng phải em đều cãi lại hết hay sao? Có phải đã gây họa gì rồi không?"

Tiêu Tiêu thật sự muốn quỳ luôn, "Anh hai à, có phải anh học tâm lý, học đến tẩu hỏa nhập ma rồi không? Không nói với anh nữa, bái bai!" Nói nữa chắc chắn sẽ bị lộ, tán gẫu với chuyên gia cố vấn tâm lý thật sự không phải là một chuyện dễ dàng gì!

Tống Hiếu Nhiên bên này nghe thấy một tiếng "tút", ngạc nhiên chớp mắt một cái, lắc đầu tự lẩm bẩm, "Nhất định là lại gây ra họa rồi."

Thư ký Uông Cao Lệ đang bê một chồng tư liệu trắc nghiệm đứng trước mặt anh, nhếch miệng cười nói: "Tiến sĩ Tống, không ngờ cậu nói chuyện với người nhà lại...... săn sóc như thế." Quả thật chính là càm ràm không thôi, không thể nhìn ra phong cách lạnh lùng thường ngày của cậu ấy một chút nào.

Tống Hiếu Nhiên bất đắc dĩ cười cười, "Cũng chỉ với em ấy thôi." Em ấy từ nhỏ đã không có mẹ, thiếu thốn tình thương của cha, trong lòng rất cần có người yêu thương ân cần với em ấy như thế.

"Là em trai em gái của cậu ở đây à?" Uông Cao Lệ dò hỏi. Bà còn tính toán muốn nhà cố vấn tâm lý cao cấp trẻ tuổi từ nước ngoài trở về này trở thành con rể quý của mình nữa.

"Không phải." Tống Hiếu Nhiên rũ mắt cong môi lên, "Là cô gái nhỏ yêu dấu của tôi."

Khoảng hơn bốn giờ chiều, chỉ có một tiết học nên đám bạn cùng phòng cùng với Nhiễm Huy đến căn hộ cao cấp của Đoạn Mặc Ngôn, năm cô gái nhìn căn nhà cao lớn thì hô to gọi nhỏ, nhìn trái ngó phải như tìm báu vật, ai nấy đều lộ ra cảm xúc cực kỳ hâm mộ tán thưởng đối với căn hộ cao cấp thế này.

"Wow, mua chỗ này rốt cuộc phải tốn hết bao nhiêu tiền chứ!" Lão Tam đứng bên cạnh cầu thang, vừa ngước đầu lên nhìn vừa kêu than.

"Ai mà biết!" Lão Đại nhìn đám cá kiểng cỡ lớn đang bơi nhàn nhã trong hồ thủy sinh, mẹ nó chứ đến con cá cũng tốt số hơn các cô nữa.

Chị Linh bưng nước trái cây lên cho khách, thấy cô gái để kiểu tóc con trai đứng dưới cầu thang đang muốn đi lên, chị vội nói: "Cô bé, tầng trên là phòng ngủ của cậu Đoạn, bình thường cậu ấy không để cho người khác lên đó đâu."

Cái chân vừa dẫm lên bậc thang của Lão Tam vội rút về.

Người trẻ tuổi luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ, Tiêu Tiêu cũng nằm trong số đó, cô không khỏi hỏi: "Chị Linh, vậy phòng ngủ của anh Đoạn trông như thế nào ạ?" Cách bày trí của tầng trệt đã khiến cô mở rộng tầm mắt rồi, không biết tầng trên sẽ như thế nào nữa.

"Thực ra chị cũng không biết, chị cũng chưa bao giờ vào đó cả." Chị Linh đặt đĩa trái cây xuống, lắc đầu nói.

"Chị cũng chưa vào đó hả?" Tiêu Tiêu ngạc nhiên, chẳng phải chị ấy giúp quét dọn sao? Không vào đó sao dọn dẹp được?

"Phải, chị đến đây hai năm rồi, chưa từng vào đó bao giờ." Chị Linh sớm đã để chuyện này ở trong lòng rồi, hôm nay rốt cuộc cũng có thể nói ra.

Lão Tam đi qua, lấy làm lạ hỏi: "Vậy sao chị dọn dẹp giúp anh ấy được?"

"Trong đó là do cậu Đoạn tự mình quét dọn."

Bí ẩn như vậy à? Các chị em nhìn nhau một cái, Lão Nhị chỉ sợ thiên hạ không loạn, hét lên với giọng điệu run rẩy kinh dị: "Yêu ~~ Râu ~~ Xanh~~"

Mọi người chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh "vù" một cái thổi qua, ngay sau đó mọi người đều khinh bỉ ghét bỏ nhìn về phía Lão Nhị.

Tiêu Tiêu ôm lấy cái gối trên sô pha nghiêng đầu sang, tò mò trong căn nhà này rốt cuộc có chỗ bí ẩn nào.

"Tiếu Tiếu." Nhiễm Huy gọi một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, "Cái này là ghi âm của tiết học hôm nay, còn có sách và ghi chép nữa, anh đều đem đến cho em hết."

Tiêu Tiêu hoàn hồn lại, đón lấy những thứ trên tay của bạn trai, nói tiếng cám ơn, "Anh đã nói rõ với thầy chưa?"

"Nói rồi." Nhiễm Huy đặt sách vở xuống giúp cô, ngồi xuống bên cạnh cô, rồi lại rũ mắt không nói gì nữa.

Tiêu Tiêu thấy thế, dè dặt kéo kéo anh, "Anh giận hả?" Tối hôm qua lúc gọi điện anh ấy có vẻ vô cùng hoảng sợ.

"Không có." Nhiễm Huy vuốt mặt một cái, "Anh chỉ là không hiểu sao em lại đồng ý đến đây thôi." Thân là đàn ông, bạn gái xảy ra chuyện mà không phải do anh chăm sóc, ngược lại để cho một người đàn ông khác rước về nhà, trong lòng anh không thể nào bỏ qua khúc mắc này được.

"Em thật sự không có ý định đồng ý, anh Viên không nói gì cả đã đẩy em ra rồi, xuống tới dưới đều là người ngoài, em cũng không thể nào mặt dày mày dạn không nể mặt họ chứ."

Nhiễm Huy có chút uể oải, "Anh biết." Tuy anh Đoạn vẫn luôn đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng rước Tiếu Tiếu về nhà...... có phải đã nhiệt tình quá rồi hay không?

"Em cũng biết như vậy làm phiền người ta lắm, nhưng nếu đã đến đây rồi, em cũng chỉ có thể mặt dày tỏ ý cám ơn thôi." Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn anh, "Anh biết hôm qua em gặp phải rất nhiều chuyện mà, đầu óc cũng có chút hồ đồ, anh đừng để bụng nhé."

Nhiễm Huy quay đầu sang nhìn gương mặt còn hằn vết thương của cô, "Không phải em sai, là anh nhỏ mọn thôi."

"Cứ nói đang ghen chẳng phải xong rồi sao?" Lão Nhị ngồi bên cạnh chân của Tiêu Tiêu nhìn chỗ bị thương của cô, cười hì hì nói.

Đám bạn cùng phòng cũng hùa theo, khiến cho một người đàn ông như Nhiễm Huy cũng đỏ cả mặt.

Tiêu Tiêu cười phụ họa, không hỏi câu nào, có cái gì hay để ghen sao chứ?

"Tóm lại." Nhiễm Huy ghim một miếng táo cho Tiêu Tiêu, hắng giọng nói, "Anh hỏi bác sĩ rồi, bà ấy nói vết thương của em phải nửa tháng một tháng mới khỏi hẳn được, một tuần chỉ để xem tình trạng thế nào thôi, em cũng không thể ở nhà anh Đoạn lâu như thế được, anh vốn cũng định mướn một căn nhà gần trường, hai ngày nay anh tìm gấp một chút, nếu như có căn nào thích hợp, anh sẽ mướn, sau đó, em cũng cùng dọn vào, anh chăm sóc em, được không?"

Sống chung à. Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, không ngờ tới Nhiễm Huy sẽ đột nhiên đưa ra lời mời như thế.

Tuy nhà trường cấm sinh viên thuê nhà bên ngoài, nhưng chỉ là một tờ giấy vô nghĩa thôi, những cặp sinh viên tình nhân sống chung ở bên ngoài đã chẳng phải chuyện hiếm lạ gì rồi, bình thường đến nỗi có thể tùy tiện nhắc đến trong chủ đề tán gẫu hằng ngày.

Tiêu Tiêu hơi đỏ mặt, cô hiểu một khi cô đồng ý, cũng có nghĩa là cô tình nguyện giao lần đầu tiên của mình cho anh ấy.

"Tuy nhà anh thuê không tốt như thế này, rất có thể chỉ bằng cái nhà tắm ở đây thôi, nhưng, anh sẽ chăm sóc cho em, Tiếu Tiếu." Nhiễm Huy đưa ra lời đề nghị này cũng đã dùng rất nhiều dũng khí, giọng nói của anh cũng có chút căng thẳng.

"Em, ơ......" Tiêu Tiêu có chút ứng phó không kịp, không biết nên trả lời như thế nào.

Chị cả ký túc xá từ bên hồ cá đi qua, chống hông đứng trước mặt Nhiễm Huy nói: "Nhiễm Huy, Tiểu Lục của chúng tôi còn đang bị thương đó, cậu thật sự muốn chăm sóc nó, hay là có dã tâm khác hả?"

"Đương nhiên là muốn chăm sóc cô ấy rồi." Mặt Nhiễm Huy đỏ ửng lên.

Tiêu Tiêu nghe thế trong lòng chợt thả lỏng, cười một cái, nhìn bạn trai lộ ra vẻ hơi xấu hổ, cảm thấy mình cũng căng thẳng quá rồi, mấy chuyện kiểu này, có lẽ cứ để nước chảy thành sông là tốt nhất.

"Em biết rồi, vậy anh đi tìm thử xem, xem có căn nào thích hợp không."

"Em đồng ý rồi?" Nhiễm Huy chợt quay đầu lại, mắt sáng cả lên.

Tiêu Tiêu cười khẽ gật đầu.

Chúng bạn cùng phòng huýt sáo trêu ghẹo, đôi tình nhân nhỏ nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.  

Không gặp không nên duyên-Độc Độc (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ