Ngày hôm sau, Nhiễm Huy tỉnh táo trở lại. Mặc cho Tiêu Tiêu dùng đủ mọi cách cứng mềm thế nào, đối với chuyện hôm qua, anh đều một mực im lặng không nói tiếng nào.
Tiêu Tiêu lo lắng cho anh, lén lút tìm một anh bạn cùng phòng của anh ra hỏi thăm, lại nghe anh ta nói hôm qua không có ra ngoài với Nhiễm Huy.
Anh gạt cô? Vậy rốt cuộc tối qua anh đi ăn cơm với ai? Tiêu Tiêu càng thấy kỳ lạ.
Lúc điểm danh vào buổi tối cuối tuần, giảng viên tập trung cả khoa lại mở cuộc họp, thông báo danh sách khen thưởng sinh viên ưu tú trong khoa của học kì trước, hơn nữa còn trao học bổng. Tiêu Tiêu giành được hạng nhất, nhưng Nhiễm Huy ngay cả hạng ba cũng không lấy được.Học bổng của trường chỉ khoảng một ngàn mấy trăm, đối với sinh viên gia đình khá giả mà nói thì có được hay không cũng không phải chuyện lớn lao gì, nhưng nếu không đạt được thành tích ưu tú trong học kì, thì mất luôn hi vọng với danh hiệu sinh viên ba tốt của năm học, chỉ tiêu đề cử du học của trường không nhiều, tất cả các trường cạnh tranh với nhau rất kịch liệt, vì điều kiện được chọn vào danh sách rất nghiêm khắc, một trong số đó chính là nhất định phải là sinh viên ba tốt trong năm học.
Lẽ nào anh biết được tin tức từ đâu đó, nên mới khó chịu mà bật khóc? Tiêu Tiêu liếc nhìn Nhiễm Huy đang ngồi cùng với đám anh em.
Cả ký túc xá chỉ có mỗi mình Tiêu Tiêu nhận được học bổng, đám bạn cùng phòng ngồi cạnh hô hào bảo cô khao ăn.
Tiêu Tiêu vốn định ở bên Nhiễm Huy, nhưng cuộc họp vừa tan, Nhiễm Huy lại nói với cô muốn về kí túc xá ở hai bữa, nói là muốn chơi game online với mấy anh em.
"Anh không sao chứ?" Tiêu Tiêu ngoắc ngoắc tay của anh, chân mày nhíu lại.
"Không sao?" Nhiễm Huy miễn cưỡng cười cười.
"Anh khó chịu thì cứ nói với em, đừng giấu trong lòng."
"Anh biết, anh thật sự không sao, tối qua chỉ là anh uống say rồi xỉn thôi."
Trong lòng Tiêu Tiêu nghĩ chắc là lòng tự tôn của anh đang quấy phá, muốn trò chuyện với anh nhiều thêm mấy câu, mẹ của anh lại gọi điện đến, anh vẫy tay với cô, vừa nói vừa đi mất.
Tiêu Tiêu chỉ có thể từ bỏ, đứng tại chỗ chờ một lúc, đúng lúc xoay người lại, tiểu Ngũ trong kí túc xá - Liên Hoan Hoan nhảy nhót đến ôm cánh tay của cô, "Tiếu Tiếu, cậu đang làm gì thế?"
"Mình đây chẳng phải đang suy nghĩ xem phải mua cái gì để dâng hiến đó sao?" Tiêu Tiêu nói.
"Ha ha, vậy mình đi với cậu nhé."
"Được."
Hai chị em nhỏ nhất trong kí túc xá cười nói đi ra cổng trường, chợ đêm gần trường đại học lúc nào cũng náo nhiệt, cái gì cũng có bán, sinh viên lui tới nối liền không dứt. Hai người mua rất nhiều hạt dưa, trái cây, cổ vịt, chân gà các thứ, lại thêm mấy bình nước uống, hai người bốn tay bao lớn bao nhỏ thắng lợi trở về.
"A, nặng quá, sớm biết thì kêu mấy người đến là được rồi—" Liên Hoan Hoan bĩu môi, giọng kéo dài đến mức ngay cả Tiêu Tiêu cũng nổi hết da gà lên.
"Nặng lắm hả? Cậu đưa sang cho mình một chút đi."
"Thôi đi, trên tay cậu cũng quá trời rồi." Liên Hoan Hoan lắc lắc cánh tay coi như khoát khoát tay, lập tức lại nhiều chuyện hỏi: "Cậu với Nhiễm Huy nói gì thế, sao trông anh ta có vẻ rầu rĩ không vui vậy?
Chị em trong kí túc xá không có gì là không nói với nhau, bạn trai của mỗi người cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, lần trước chơi nói thật hay mạo hiểm, thậm chí có người còn chia sẻ tâm đắc khi ân ái với bạn trai nữa. Tiêu Tiêu nghiêng đầu, "Tối qua không biết ra ngoài với ai, uống say trở về, tâm trạng thì cực kì chán nản. Mình hỏi anh ấy cũng không chịu nói."
"Vậy hả? Vậy cậu cảm thấy là xảy ra chuyện gì?"
"Mình thấy có lẽ là chuyện sinh viên ưu tú hôm nay đó, có thể trước đó giảng viên đã nói trước với anh ấy rồi."
"Ừ...... Cũng có thể lắm." Liên Hoan Hoan gật đầu, bất chợt đổi chủ đề, "Tiếu Tiếu này, cậu với Nhiễm Huy sau này có dự định gì?"
Tiêu Tiêu sửng sốt, "Gì cơ?"
"Làm ơn đi, hiện giờ chúng ta cũng đã xong học kì cuối của năm ba rồi, sang năm tư chẳng phải hai người đều muốn du học hay sao? Lỡ như được trường đại học không cùng một quốc gia chọn vào, thì hai người tính thế nào?"
Tiêu Tiêu bị hỏi mà sững lại, cô nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu, "Mình không biết nữa." Bị Liên Hoan Hoan hỏi như thế, cô mới phát hiện rằng mình chưa từng nghĩ đến tương lai của cô với Nhiễm Huy, chỉ cảm thấy lúc này đang rất tốt thì đủ rồi.
"Cậu có chia tay với Nhiễm Huy không?" Liên Hoan Hoan chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
Vừa nhắc đến chia tay, trong đầu Tiêu Tiêu không chỉ hiện lên gương mặt của Nhiễm Huy, bóng dáng của Tống Hiếu Nhiên và Đoạn Mặc Ngôn cũng lướt qua, bỗng dưng cô đứng tại chỗ nhảy lên hai cái, kêu a a: "Mình không biết! Tới đâu hay tới đó đi, bây giờ nghĩ lung tung bậy bạ thì có tác dụng gì đâu!" Biết đâu cô với Nhiễm Huy được nhận vào cùng một trường thì sao!
"Cô ngốc ơi, cậu không nghĩ, chẳng lẽ Nhiễm Huy cũng không nghĩ đến à?"
Tiêu Tiêu nghe thế im lặng rất lâu, mãi đến khi vào đến cổng trường, cô mới chậm rãi nói: "Nếu thật sự có một ngày như thế, thì đành chia tay trong hòa bình thôi."
"Cậu không khó chịu hả?"
"Đương nhiên là khó chịu rồi." Nhưng sẽ không đau khổ như khi nhìn thấy bạn gái của Tống Hiếu Nhiên, cảm giác đó giống như bị mũi khoan nhọn hoắc đâm thật mạnh vào trái tim vậy, ngay cả thở nhẹ cũng thấy đau.
Giờ phút này Tiêu Tiêu rốt cuộc đã hiểu rõ, cảm giác của cô đối với Nhiễm Huy không giống với cảm giác khi xưa đối với Tống Hiếu Nhiên, nghĩ đến chuyện cô với Nhiễm Huy chia tay, nhiều lắm cô cũng chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi, chứ không hề giống như kiểu hô hấp cũng khó như trước kia.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, cô lại sinh lòng áy náy với Nhiễm Huy. Rõ ràng cô đồng ý trở thành bạn gái của anh, nhưng lại không thể nào yêu anh.
Liên Hoan Hoan dường như biết tâm tư cô đang rối bời, trên đường về kí túc xá cũng không nói gì.
Hai người đi vào phòng kí túc, được chúng bạn cùng phòng nghênh đón nhiệt tình, Tiêu Tiêu lại khôi phục dáng vẻ cười hì hì như thường ngày.
Đêm nay có rượu đêm nay say, đợi đến khi thật sự tránh không được nữa thì đối mặt tiếp vậy. Đó chính là nguyên tắc sống xưa nay của Tiêu Tiêu.
Các chị em trong kí túc xá đều có mặt đầy đủ, tụ tập lại mở một buổi tiệc trà, cười nói vui vẻ không dứt. Tám chuyện trong trường, đề tài hot trên weibo, tán gẫu đủ thứ chuyện, rồi nói về triết lý cuộc sống, muốn nói gì thì nói đó.
Lão Tứ vừa nói cười hỉ hả với mọi người, vừa dùng di động lướt diễn đàn của trường, xem thử có thể đề cử đề tài tám nhảm nào mới mẻ hơn không, đột nhiên sắc mặt cô ấy biến đổi, xem một hồi lâu thì nhíu mày không lên tiếng.
"Lão Tứ cậu sao vậy?" Chị cả ngồi bên cạnh vừa hỏi vừa thò đầu sang, nhìn kỹ một lúc cũng sửng sốt theo."
"Sao thế, sao thế, xảy ra chuyện bi thảm gì rồi hả, kể ra cho mọi người cùng vui nào." Lão nhị hô to gọi nhỏ.
"Đừng ồn!" Lão Tứ đẩy cô nàng ra như đuổi ruồi, đưa di động đến trước mặt Tiêu Tiêu, "Tiếu Tiếu cậu xem."
Tiêu Tiêu tò mò nhận lấy xem.
Chớp điện, sét đánh, một sợi dây da quất mạnh lên con bò đen, một trái bom lớn nổ tung giữa không trung, phát ra tiếng động vang trời.
Đó chính là tiếng lòng của Tiêu Tiêu trong khoảnh khắc này. Trong lòng cứ như đang không ngừng quất roi da lên con bò đen kia, nhưng vẫn không thể dập tắt cơn lửa giận không ngừng bốc lên.
Mọi người mới phát hiện ra có điều không thích hợp, tất cả vội vàng ghé đầu vào. Liên Hoan Hoan sau khi nhìn kỹ, thì che miệng lại hít vào một ngụm hơi lạnh.
BBS của trường mới đăng lên một topic với tiêu đề đọc mà giật cả mình: [Nữ sinh khoa Tiếng Anh họ Tiêu giành được học bổng có chỗ mờ ám hù chết cục cưng rồi!]
"Mấy kẻ ghen ăn tức ở này rốt cuộc tâm lí lệch lạc cỡ nào chứ, Tiêu Tiêu đứng đầu cả năm học, bọn họ còn nói ra nói vào được nữa hả?" Lão Tứ tức giận lấy di động qua, đọc lướt nhanh một lần, sau khi đọc xong thì im luôn.
Trong topic nói Tiêu Tiêu và bạn trai cùng vắng một tiết, theo quy định mới của nhà trường, chỉ cần bị đánh dấu vi phạm vô cớ vắng tiết một lần, thì không thể đạt được điều kiện nhận học bổng. Người bạn trai vì thế nên không được đánh giá ưu tú, Tiêu Tiêu lại yên lành mà nhận hạng nhất, bên trong hẳn là còn có chuyện mờ ám. Có nghi vấn bảo là bên ngoài được đại gia bao nuôi, bạn trai trong trường chỉ để ngụy trang thôi. Bên dưới lại còn đăng tấm ảnh Tiêu Tiêu ngồi với Đoạn Mặc Ngôn trên hàng ghế đầu trong đêm giáng sinh, dĩ nhiên mặt của Đoạn Mặc Ngôn đã bị làm mờ.
Tuy topic chỉ đăng lên hơn hai tiếng đồng hồ, bên dưới đã có rất nhiều sinh viên lắm chuyện trả lời topic.
[Không hiểu lắm, nhưng mà có vẻ lợi hại quá nhỉ.]
[Mẹ nó chứ, trong lòng anh bạn trai chắc xót lắm đây.]
[Cũng hù chết cục cưng này luôn rồi!]
Cả kí túc xá đều trầm lặng xuống, Lão Đại nhìn Tiêu Tiêu mặt xanh mét, "Tiếu Tiếu, học kì trước cậu thật sự bị đánh dấu vắng tiết một lần phải không?"
"Phải." Tiêu Tiêu mím môi. Chính là lần cô với Nhiễm Huy trốn học đi đánh golf. Cô vốn cho rằng bị trừ điểm một lần không quan trọng, ai biết khi nào thì đổi sang quy định mới đâu chứ!
"Vậy sao cậu......"
Tiêu Tiêu mơ hồ hiểu được đôi chút, hiệu trưởng và bí thư ở nhà Đoạn Mặc Ngôn từng chính miệng cam kết về suất học bổng của cô, lẽ nào......
Cô nói chuyện này ra, mọi người bật thốt lên, "Có chuyện này nữa hả?" Hiệu trưởng và bí thư còn đặc biệt đi thăm cậu ấy?
"Vậy có khi nào lãnh đạo muốn tìm lý do hợp lý cho cậu, để những sinh viên khác không nghi ngờ?" Lão Tam nói.
Tiêu Tiêu cảm thấy rất rối rắm. Nhíu mày, cô đâu ngờ chuyện lại trở nên như thế chứ.
"Cậu mau gọi cho Nhiễm Huy nói một tiếng đi." Lão Đại nói.
Tiêu Tiêu gật đầu, nhấn số điện thoại của Nhiễm Huy, vang lên bảy tám tiếng cũng không ai bắt máy, gọi lại, vẫn không ai bắt máy. Cô xoay qua gọi cho một người bạn cùng phòng của anh, đối phương ấp úng một lúc, mới nói cho cô biết là Nhiễm Huy lại đi uống rượu rồi, cụ thể ở đâu thì anh ta cũng không biết.
Chân mày Tiêu Tiêu nhíu chặt lại.
Lão Đại lại bảo cô gọi điện cho giảng viên nói một tiếng, xem thử cô ấy có thể kêu người gỡ topic dó xuống không.
Giảng viên hướng dẫn biết được chuyện này thì có vẻ coi trọng, nói sẽ lập tức bảo người quản lý diễn đàn xử lý.
"Cô ơi, thực ra em không nhận được khen thưởng sinh viên ưu tú phải không ạ?" Tiêu Tiêu hỏi với tâm trạng phức tạp.
Giảng viên hướng dẫn nói: "Nhà trường trao thưởng vô cùng công bằng, tuy em vắng tiết một lần, nhưng vì tất cả những mặt khác em đều thể hiện rất xuất sắc, còn có biểu hiện dũng cảm giúp viện phúc lợi nữa, đều đáng để nhà trường phá lệ trao thưởng sinh viên ưu tú cho em. Em đừng nghĩ nhiều quá, em xứng đáng với những điều này."
Tiêu Tiêu cúp điện thoại, lặp lại một lần câu nói của giảng viên hướng dẫn, Lão Nhị lớn tiếng nói: "Thì đó, quy tắc là chết, nhưng người thì sống mà!"
"Được rồi, may mà chúng ta phát hiện sớm, giảng viên hứa sẽ xử lý rồi, chắc là không sao đâu." Lão Tam nói.
Lão Tứ uống một ngụm nước rồi nói, "Chỉ sợ là......"
Việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm.
Ngày hôm sau, tin đồn về Tiêu Tiêu vẫn bị truyền ra trong trường. Đối với "chuyện xui xẻo của người khác", nhất là "chuyện xui xẻo của con nhà người ta", mọi người đều vô cùng thích thú lấy ra làm chủ đề tán gẫu trong lúc rỗi rãi. Đặc biệt là "anh bạn trai" say xỉn cúp hết tất cả các tiết buổi sáng, càng thêm chứng thực cho tin đồn, những kẻ lắm chuyện càng dễ thêm mắm thêm muối vào.
Tiêu Tiêu lúc này không rãnh để lo những chuyện khác, giữa trưa cô gọi cho Nhiễm Huy, nghe giọng anh nhận điện thoại vẫn còn như nửa sống nửa chết, chỉ cảm thấy tức giận không thôi, xông lên lầu kí túc xá nam, vào phòng của anh, trong ánh mắt ngạc nhiên của chúng bạn cùng phòng với anh, cô cầm một ly nước lạnh tạt vào mặt anh.
"Tỉnh táo chưa? Nếu còn chưa tỉnh thì em lại tạt cho anh một ly nữa." Cô đứng ở đầu giường của Nhiễm Huy, nói với cái người vẫn còn mặc quần áo hôm qua nằm trên giường kia.
Nhiễm Huy giật mình mở mắt ra, trông thấy Tiêu Tiêu thì không khỏi kinh ngạc, "Tiếu Tiếu? Sao em lại ở đây?"
"Lau mặt sạch sẽ đi, rồi ra ngoài nói chuyện!" Cô đặt cái ly xuống liền ra khỏi phòng kí túc xá của anh.
Có một cậu bạn cùng phòng huýt sáo một cái, "Không ngờ người đẹp vua học hành của chúng ta lại hoang dã như thế, Nhiễm Huy, nếu thực sự không được thì mày nhường cho tao đi!"
"Biến mẹ mày đi!" Nhiễm Huy lau mặt một cái, chống xuống cạnh giường đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Tiêu Tiêu đứng dưới lầu chờ anh một lúc lâu, thấy anh đi ra thì mím môi, vén phần tóc vẫn còn ướt của anh lên, nói tiếng xin lỗi, "Xin lỗi, em kích động quá."
"Không sao." Nhiễm Huy gượng gạo nói.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh không thể nói với em sao?" Tiêu Tiêu chủ động nắm tay anh, "Tuy có thể em không giúp được gì, nhưng ít nhiều gì em cũng có thể ủng hộ anh."
Nhiễm Huy nhìn vào mắt cô rất lâu, vẫn tránh tầm mắt đi, "Đã nói không sao là không sao mà."
Tiêu Tiêu nghe thế thở dài một hơi, "Anh không muốn nói thì thôi, nhưng đời người không có vấp ngã nào mà không vượt qua được, suy nghĩ cởi mở một chút thì sẽ qua thôi." Đây không phải cô an ủi qua loa, mà chính là kinh nghiệm sống của cô. Chịu đựng bạo lực gia đình ghẻ lạnh suốt hai mươi mấy năm nay, không ngừng dâng lên hi vọng và hi vọng không ngừng bị phá hủy, chẳng phải cô cũng cứ thế mà trải qua đó sao?
"Đã nói không sao là không sao rồi, em không hiểu tiếng người hả!" Nhiễm Huy hất mạnh tay cô ra, không kiên nhẫn quát lớn một tiếng, tiếp đó chậc một cái, rồi xoay người bước nhanh về kí túc xá.
Rất nhiều người ăn cơm trưa về vừa vặn thấy được cảnh này, lập tức thêm tin mới cho tin đồn.
Tiêu Tiêu không phải không biết giận dỗi, vì thế mà mấy ngày cô không để ý đến Nhiễm Huy, cũng không rảnh mà để ý đến anh, bởi vì nhà trường rất coi trọng cuộc thi dịch thuật song song, giao xuống cho khoa phải mài dao trước kì thi, mấy ngày liên tiếp Tiêu Tiêu đều cùng một bạn học khác tham gia cuộc thi tiến hành phụ đạo thêm. Cô bận đến mức không rãnh để lo những chuyện vặt khác, càng không muốn nhắc đến tin đồn càng nói càng quá lên kia.
Cuối cùng cũng đến ngày quyết đấu cuộc thi dịch thuật song song, Tiêu Tiêu với những sinh viên đi xem tranh tài cùng ngồi trên xe của trường đi đến trường học cử hành cuộc thi, giảng viên ở trên xe động viên cô, cô nói tiếng cám ơn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô ơi, đợi cuộc thi kết thúc, em có chuyện muốn nói với cô."
Cô muốn nói với cô ấy về chuyện sinh viên ưu tú. Cô lưỡng lự rất lâu, nhưng vẫn chậm chạp không mở miệng được. Cô cảm thấy thực sự cô đã vi phạm kỷ luật, phá vỡ chế độ quy định, cô nên trả giá vì lỗi lầm của mình. Nhưng ra được quyết định này còn khó hơn so với tưởng tượng, cô nỗ lực biết bao lâu nay, nguyện vọng ra nước ngoài du học thực hiện dễ như trở bàn tay, cô lại vì thế mà buông tha cho con vịt đã dâng đến tận miệng, nói thật cô đã đấu tranh mâu thuẫn rất rất lâu, có lúc một giây trước nói phải hạ quyết râm, một khắc sau lại đánh trống lui binh. Nhưng cuối cùng cô cũng suy nghĩ kĩ càng rồi. Không nên thuộc về cô thì không phải của cô, cô sẽ từ chối danh hiệu sinh viên ưu tú này, nhưng không có nghĩa là cô buông bỏ chuyện đi du học, cô sẽ cố gắng xin học bổng toàn phần của đại học nước ngoài. Tuy hẳn là rất khó, nhưng cô nhất định sẽ giành được.
"Được, thi xong em đến tìm cô nhé."
Tiêu Tiêu đã ra một quyết định khó khăn, sau khi quyết định lại không mấy nhẹ nhõm. Dù sao quyết định này cũng chỉ khiến cho hoàn cảnh của cô càng thêm vất vả.
Cô lặng lẽ cùng mọi người đi ra phòng hội nghị cử hành cuộc thi, bất chợt một chiếc xe Aston Martin màu đen đậu bên đường đã thu hút tầm mắt của cô.
Nhìn lại biển số xe, Tiêu Tiêu cứng người lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Không gặp không nên duyên-Độc Độc (full)
RomanceNguồn : webtruyen Số chương : 81 + 6 ngoại truyện Tác giả : Độc Độc Trạng thái : full