Chương 2: Thực sự xuyên qua
Thắng Lam vừa đưa chân bước vào cửa hỗn không, liền lập tức rơi vào vòng xoáy vô tận, khiến nàng hoa mắt chóng mặt. Vốn dĩ là một trân bảo trong Âu Dương gia, từ bé tới lớn liền được coi như đậu hũ mềm, động cũng không dám động mạnh, lại bị lăn lộn đau như vậy, liền oa oa khóc
“Ô ô ô… Lam nhi không cần đi… Đau a, mẫu thân… papa… Tiệp thúc… Ngân thúc… ông nội, bà nội… Lam nhi muốn về nhà”
Náo loạn một hồi, rốt cục vẫn chưa đến nơi cần đến, nàng liền mệt mỏi mà thiếp đi. Trong mộng, nàng liền mơ thấy mẫu thân ôm mình ngủ, khẽ vuốt tóc nàng, phụ thân cùng thúc thúc, ông bà nội cùng vây xung quanh chọc nàng cười.. Ân, thật ấm áp… Mềm mại cùng hương cỏ non trên người mẫu thân thực dễ chịu…
Bắc Tống- Thời Tống Nhân Tông. Trong Khai Phong phủ nha- Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách hai người đang trong thư phòng thảo luận án sự, tứ đại tá úy cùng nha dịch bổ khoái đều đi tuần, trong phủ ngoài vài nha dịch chuyên môn liền chỉ còn có Triển Chiêu vừa đi tuần phố về.
“Oa… oa… oa…” Tiếng khóc ré chợt từ đâu đó vẳng lên, khiến nam hiệp một thân võ công cao cường cũng giật mình, Cự Khuyết bảo kiếm linh động tìm nguồn gốc của quái thanh. Chợt, từ trên đỉnh đầu phát ra một tiếng động, Cự Khuyết hướng phía trên đâm tới, lại thấy một người từ trên trời rơi xuống, khiến Triển Chiêu cả kinh, vội thu hồi bảo kiếm, bất đắc dĩ lấy thân đỡ người đang chứng minh định luật vạn vật hấp dẫn kia.
Hành tẩy giang hồ nhiều năm, đối với những thương thế này, Triển Chiêu đã sớm không chút nhíu mày. Nhìn người trước mắt, hiển nhiên là một cái tiểu mỹ nhân, bộ dáng thực thủy linh. Tinh xảo khuôn mặt tựa như búp bê trân phẩm, da mềm mịn không phấn mà hồng, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm khẽ nhíu lại, khiến người ta có chút đau xót. Trên người chỉ mặc một kiện áo kì quái bó lấy thân thể mềm mại, tóc dài buộc cao giống nam nhân có chút hỗn độn.
“Công Tôn tiên sinh, Bao đại nhân.” Triên Chiêu trong lòng cả kinh, khả gặp phải cái án tử gì quăng trên người mình sẽ đem lại nhiều phiền toái cho đại nhân, liền đề thanh gọi hai người trong phòng, mà Triển Chiêu cũng không dám động đậy dù chỉ một ngón tay.
“Triển hộ vệ, xảy ra chuyện gì” Cấp tốc, trong phòng có hai đạo thân ảnh, một đen một trắng, một to một nhỏ chạy ra.
“A… Triển hộ vệ, đây là…” Công Tôn tiên sinh mắt ẩn ẩn ám muội nhìn Triển Chiêu ôm một thân ảnh nhỏ trong lòng, nằm ngã ở sân.
Mà Bao đại nhân bình thường mặt không đổi sắc, lúc này khuôn mặt đen chuyển sang hồng phớt, tựa như nhìn vật thể lạ.
“Triển mỗ không có như hai người nghĩ” Nhìn hai vị đức cao vọng trọng trước mắt ám muội ánh mắt, Triển Chiêu không khỏi cười khổ ” Ta cùng người này không chút quan hệ, chính là có kẻ đem vứt tới trên người ta đi. Công Tôn tiên sinh, ngài xem …”
Công Tôn Sách cùng Bao đại nhân lúc này cũng đã phân rõ một hai, liền không nói hai lời, theo Triển Chiêu bế người vào khách phòng
“Mạch tượng này…” Một bên Công Tôn tiên sinh y thuật cao minh, liếc nhìn Triển Chiêu cùng Bao chửng hai người, ánh mắt hấp háy, tựa hồ có điều ưu tư.