Au: Jimin
Couple: LE x Hyerin
Rate: PG
AN: :))))) chào các thím. Chúng ta lại gặp nhau. :))) các thím chuẩn bị tinh thần chưa nào? Sẵn sàng thì bắt đầu nhé.
***
Hyerin ngồi tựa đầu vào cửa sổ trong quán cafe quen thuộc. Đôi mắt tư lự chứa đầy tâm sự hướng ra ngoài. Cơn mưa trắng xóa như đang cố gột rửa đi mọi thứ bụi bặm phủ kín đường phố. Người ta vẫn nói sau cơn mưa trời lại sáng nhưng có lẽ điều đó không chắc đã đúng với tâm trạng em bây giờ. Cơn mưa kia trút xuống như kéo lại trong em từng mảng kí ức phủ bụi về người đó, gột rửa nó lại như mới để rồi hằng đêm lại giày vò tâm can em như một sự trừng phạt không hồi kết. Hyerin tự hỏi liệu rằng trở về bên em ấy, người ta liệu có hạnh phúc hơn em không? Dưới đường, đôi tình nhân trẻ kéo nhau đi dưới cơn mưa rào đó khiến em chợt nhận ra trước đây mình cũng từng yêu và được yêu như vậy.
Hyerin vốn là một người rụt rè khi mới vào nhóm. Nhưng dần dần, tính cách thật sự của em khiến không khí trong nhóm tươi vui hơn hẳn. Em có thể tâm sự thoải mái với Solji, đùa nhây cùng Junghwa, và là bộ đôi phá rối cùng Heeyeon. Duy chỉ với một người khiến em phải e dè mỗi khi nói chuyện đó là LE. LE lúc nào cũng để gương mặt lạnh lùng phũ phàng đó với em nhưng lại luôn cười đùa cùng những thành viên còn lại. Ngay cả với Solji unnie, người vừa vào nhóm cùng em, LE cũng dễ dàng kết thân. Chính vì vậy mà mỗi lần LE cười đùa với những thành viên khác, Hyerin đều lén lút nhìn về phía cô ấy. Để rồi đến lúc em nhận ra không biết từ lúc nào, chính em sa và lưới tình không lối thoát của nụ cười đó.
Đối với Ahn LE, cô nhóc mochi mang tên Seo Hyerin đó luôn là kẻ gây rắc rối cho trái tim cô. Giọng nói ấy, nụ cười ấy luôn làm tim LE trật nhịp không kiểm soát, cứ lên rồi xuống như tàu lượn siêu tốc vậy. LE tự hỏi rằng cảm xúc này là gì. Một cơn say nắng nhẹ thoảng qua giữa cuộc tình đang êm đẹp của cô và Junghwa sao? Nhưng rồi LE nhận ra nó đang dần đi quá kiểm soát của mình. Phải. Cơn say nắng nhẹ không liều thuốc kháng sinh đó hành hạ cô về một bóng hình nhỏ nhắn đứng dưới phòng tập chật hẹp mà vẫn vươn lên như một nhánh hoa kệ đời người chà đạp. Và Ahn LE cô bị bông hoa đó thu hút hoàn toàn.
Hyerin nhấp nhẹ ly cafe đắng ngắt. Chút caffeine cố giúp em giữ đầu óc tỉnh táo hơn vào lúc này. Đã là bao nhiêu ngày em không ngủ rồi nhỉ? Hyerin chẳng còn nhớ nữa. Em không thể ngủ, không dám ngủ bởi lẽ hễ cứ nhắm mắt lại hình dáng ấy, giọng nói ấy lại vang lên bám lấy em như một bóng ma dai dẳng. Chút nữa em sẽ lại gặp mọi người để tiếp tục cái lịch trình kín mít ngày comeback. Em sẽ lại gặp người đó. Nhìn người đó tay trong tay với Junghwa để rồi lại tự ngược đãi trái tim vụn vỡ đầy những vết thương không thể xóa nhòa. Nụ cười đắng ngắt nở trên môi em. Hyerin tự hỏi bản thân, rằng em có thể kiên trì đến bao giờ, đâu mới là sự giải thoát cho bản thân em bây giờ nhỉ? Lúc bắt đầu, người đau là em. Khi kết thúc, kẻ bị tổn thương cũng lại là em.
Hyerin vẫn nhớ đó là một tối mưa tầm tã. Có một kẻ ngốc say khướt đứng dưới mưa nhìn người yêu mình đang tay trong tay vào nhà cùng người khác. Mà người kia lại là chị em tốt của mình. Kẻ ngốc đó họ Ahn, tên Hyojin. Hyerin chỉ biết ngồi trong xe ở bên kia đường đau lòng nhìn người đó. Em biết rằng giờ em có nói gì, có làm gì người đó cũng sẽ không chịu rời đi. Chỉ khi người đó ngất đi dưới màn mưa ấy em mới có thể đưa người đó về nhà. Một đêm đó người ta phát sốt, em thức đủ một đêm. Trong cơn mê sảng cùng men say đó, người đó đè chặt em xuống, không chút dịu dàng quấn lấy em.
