Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên trở thành bạn gái của Tô Dật An.Trong sinh mệnh của bọn họ có một thân phận khác.
Mà Phan Quyên và Lâm Bân cũng không hỏi nhiều khi nhìn thấy bọn họ sau khi tỉnh táo thì ôm nhau, bởi vì Phan Quyên và Lâm Bân vốn không hiểu rõ cuộc sống lúc trước của Lâm Khinh Ngữ, bọn họ cho rằng Lâm Khinh Ngữ có bạn trai nhưng không nói với bọn họ mà thôi.
Tô Hạ lại vô cùng khiếp sợ.
Sau khi xuất viện, khôi phục lại cuộc sống thường ngày, Tô Hạ không chỉ một lần nói bóng nói gió, muốn hỏi rõ ràng trong đêm đó rốt cuộc Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An đã trải qua những chuyện gì.
Dù sao... Theo ý của cô, cô chỉ rời đi nửa giờ, sau khi trở về thì thấy Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An uống say choáng váng ngất trên đất, sắc mặt tái xanh môi đen xì, dáng vẻ như trúng độc.
Lúc ấy Tô Hạ cho rằng Lâm Khinh Ngữ vì tiết kiệm tiền, mua phải rượu giả rồi, vội vàng gọi xe cứu thương đưa bọn họ vào trong bệnh viện. Sao có thể nghĩ, cả đêm điều trị, sau khi tỉnh, bọn họ ân ái trước mặt cô ngay giữa ban ngày ban mặt ở trong bệnh viện!
Không phải bọn họ cùng một chỗ nửa giờ sao! Có thể phát sinh ra cái gì! Là thần Lupid cởi truồng nổi điên, cầm tên bắn chừng trăm tên lên người hai người này sao?
Đối mặt với chất vấn của Tô Hạ, Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Bị ép đến nóng nảy, cô vò đầu nói: “Tớ chính là nằm mộng, trong mộng nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia với Tô Dật An, sau đó, có thể nhớ tới chuyện trong quá khứ từng thích anh ấy, cho nên dẫn tình cảm khi đó tới hiện tại.... Sau đó chỉ thích anh ấy... Thôi.”
Tô Hạ nghe xong, trầm mặc thật lâu, nhướn mày hỏi lại: “Vậy anh ta thì sao? Cũng nghĩ thông suốt như cậu trong mộng.”
Lâm Khinh Ngữ cười khẽ một tiếng, “Đúng vậy, nghĩ thông suốt trong mộng.”
Tô Hạ thở dài: “Cậu không bao giờ là Lâm Khinh Ngữ mà tớ biết, tiểu Khinh Ngữ của tớ trước kia chưa bao giờ lừa gạt tớ bất cứ chuyện gì, quả nhiên có bạn trai rồi thì không cần khuê mật, trong tiểu thuyết nói đều là sự thật, bạn thân à, tên của cậu gọi là phản bội.”
Lâm Khinh Ngữ vừa náo loạn một trận với Tô Hạ, cuối cùng cảm xúc lại trầm xuống, nghiêm chỉnh nhìn Tô Hạ nói: “Cậu yên tâm đi, tớ thật sự thích anh ấy mới cùng anh ấy, Tô Dật An cũng thật lòng yêu thích tớ nên mới như vậy. Đời này tớ chỉ gặp một Tô Dật An, anh ấy cũng chỉ gặp một Lâm Khinh Ngữ. Tớ và anh ấy sẽ rất hạnh phúc tin rằng rất hạnh phúc."
Lâm Khinh Ngữ biết, sở dĩ Tô Hạ hỏi chuyện này tử tế như thế là bởi vì cô ấy sợ Lâm Khinh Ngữ dưới xúc động nhất thời mà làm ra quyết định này, bởi vì theo ý cô ấy, Lâm Khinh Ngữ lúc trước cho dù như thế nào cũng không thể nào chỉ sau một đêm đã thay đổi sinh ra cảm tình tốt như vậy với Tô Dật An, cô ấy là...
Sợ cô bị thua thiệt.
Mà bây giờ Lâm Khinh Ngữ vừa nói như vậy, Tô Hạ trầm mặc thật lâu sau đó thở dài: “Nếu thích như vậy thì thích đi, chỉ có điều đừng cố chấp, đừng giống như cho rằng muốn kết hôn với anh ta. Bây giờ nào có tình yêu muốn chết muốn sống chỉ nhận định một người chứ...”

BẠN ĐANG ĐỌC
Khinh Ngữ
RandomVừa mới ngủ dậy, Lâm Khinh Ngữ đã phát hiện ra mình biến thành con trai...... Cô sung sướng đến phát điên. Đồng thời lúc ấy, Tô Dật An phát hiện ra mình biến thành...... một cái cây. Hắn đau khổ đến mức không muốn sống nữa. Càng đau khổ hơn nữa là C...