Chương 37 : Kết Thúc

1.6K 34 1
                                    

Từ lúc quay về nhà Bách Sanh đã cảm thấy Tiểu Liêu có gì đó khan khác, cứ nắm chặt tay hắn không chịu buông. Cứ như cái đuôi bám theo hắn từ phòng này đến phòng khác. Bách Sanh cảm thấy buồn cười cũng không biết làm gì với nó, hình như lâu rồi nó không có những hành động như thế này. Giữa bọn họ không biết từ lúc nào lại có 1 khoảng cách vô hình, Tiểu Liêu cũng lâu rồi không có tinh thần như vậy.

Tiểu Liêu bị hắn ôm trong lòng, cầm sách bản tiếng anh, bảo Bách Sanh đọc cho nó nghe. Bách Sanh gối đầu lên vai nó, vòng qua người nó lật sách ra "Tiểu Liêu, thật muốn anh đọc nguyên văn tiếng anh cho nghe sao?"

"Ờ." Tiểu Liêu gật đầu, giọng nói nũng nịu "Bách Sanh đọc tiếng anh, nghe rất êm tai."

Bách Sanh cười cười, cằm tựa ở vai nó nhẹ nhàng cọ cọ đến khi nó phát cười khanh khách mới thôi. Nghe thấy tiếng cười giòn tan của nó, trái tim hắn trở nên bình yên biết bao. Hắn mở trang đầu tiên ra bắt đầu đọc. Tiếng Anh của Bách Sanh vẫn rất khá, phát âm rất chuẩn. Tiểu Liêu rất thích nghe hắn đọc tiếng anh, giọng hắn lúc đó đặc biệt gợi cảm và thu hút.

Bách Sanh càng đọc càng như trở về với những ngày trong quá khứ. Cảm giác được người trong ngực không còn quấy phá nữa, hô hấp cũng bắt đầu trở nên điều đặn. Hắn mới nhẹ nhàng đặt sách xuống bên cạnh. Đầu Tiểu Liêu theo đó cũng lệch ra, tóc dài lộn xộn xõa lên mặt. Bách Sanh đưa tay giúp nó vén lên, rồi ôm nó vào lòng, khóe miệng dường như mang theo ý cười. Hắn nhịn không được hôn lên tóc nó. Thật sự là 1 cuốn tiểu thuyết chán phèo.

Bách Sanh ôm xoay vòng nó lại, mà nó vẫn không động đậy. Ngửi được mùi sữa đâu đó trên người nó, hướng xuống hít sâu 1 hơi. Ngày mai sẽ bắt đầu triển khai hành động, hắn thật sự không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với việc này, dùng tâm trạng thế nào để nói với nó câu "tạm biệt".

Người nằm trong ngực mê man nói gì đó, thân mình không an phận nhúc nhích. Bách Sanh để nó tùy ý cọ cọ trong ngực mình mà điều chỉnh tư thế. Không hề có ý muốn ôm nó về phòng ngủ. Cứ để hắn như thế này .... ôm nó trong lòng.

Tiểu Liêu ngủ không ngon giấc, lòng ngực Bách Sanh thật ấm áp. Có điều tư thế nửa nằm nửa ngồi này khiến nó không thoải mái lắm. Mơ màng mở mắt ra, đèn bàn ở phòng khách tỏa ra 1 luồng sáng nhỏ đủ bao quanh 2 người họ. Nó nhìn phòng khách trước mặt lặng thinh, Bách Sanh gối cằm trên đỉnh đầu nó nãy giờ mới nhẹ lên tiếng. Giọng nói có chút khàn khàn tựa như xuất phát từ trong lồng ngực truyền ra "Tiểu Liêu, đồng ý với anh 1 chuyện được không?"

"Không được."

Bách Sanh sửng lại, nhoẻn miệng cười "Anh chưa nói chuyện gì mà em đã cự tuyệt rồi sao?"

"Ờ, cho nên đừng nói."

Bách Sanh không nói tiếp nữa, trong lúc nhất thời cả 2 không biết làm sao đánh vỡ cục diện căng thẳng này. Tay Bách Sanh đang vòng trước người nó từ từ di chuyển, vuốt ve bộ ngực nó. Thân thể Tiểu Liêu cứng ngắc, nó không kiên nhẫn động đậy người "Bách Sanh, đang mệt."

Bách Sanh ở bên tai nó khẽ thở dài "Em lại khó chịu cái gì, anh làm gì khiến em không vui sao?" Tiểu Liêu luôn không biết che đậy cảm xúc, cái kiểu ở chung thế này khiến hắn cảm thấy đau đầu, không biết nên làm thế nào để thuyên giảm. Hắn không thể phỏng đoán được tâm tình người khác. Đặc biệt là Tiểu Liêu, nó rõ ràng rất đơn thuần. Nhưng lại có lẽ chính vì nó quá đơn thuần, thường khiến hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc nó đang muốn cái gì, khiến cho khoảng cách của người càng ngày càng xa.

[ FULL - HE ] Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em - Phong Tử Tam Tam Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ