Tôi cảm thấy mình ở đây không tiện cho lắm bèn quay lưng về phía bọn họ rồi đi về hướng của mẹ, ra sức dùng ngôn ngữ hình thể để nói rằng nơi đây không phải là nơi của tôi, tôi chỉ muốn quay về chốn cũ mong mẹ hiểu ý tôi.
Một lực mạnh mẽ từ bàn tay người nào đó kéo tôi quay lại, đầu tôi thì luôn cúi xuống nên trán va đập phải chóp mũi người nọ, dần ngước mắt lên thấy tim mình rộn ràng đập thình thịch, mắt vô thức mở to, hô hấp đình trệ.
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt làm thân thể có chút run lên. Tôi chưa kịp định hình suy nghĩ thì anh đã nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi mỉm cười ôn nhu, dịu dàng dắt tay tôi đưa cho mẹ
- Nhân... anh chỉ sợ là em không đến, hôm nay là ngày vui của chúng ta.
Anh nói rồi hôn nhẹ vào má tôi, trái tim lần nữa lại không nghe lời tôi mà đập mạnh, cảm thấy hai bên má bắt đầu nóng lên.Anh quay lưng đưa về phía tôi, một mình đi đến thảm đỏ rồi dừng lại bênh cạnh linh mục.
Phía bên phải là Tố Dung đang trố mắt ngạc nhiên vì tôi, chứa đựng sự bàng hoàng khó mà giải đáp, chắc cô ấy cũng không hề biết mặc người sánh vai bên cạnh mình sau này sẽ là ai chỉ biết rằng hôm nay anh trai sẽ cho cô một bí mật về người anh dâu này. Ngay cả chính bản thân mình tôi cũng nghi ngờ sự tồn tại của chính mình tại nơi đây.
Đám cưới này không ai khác chính là của tôi với anh, nói đúng hơn là của kẻ thế thân, chỉ biết nhận lời để cứu gia đình vô điều kiện.
Lúc này chỉ ý thức được lễ cưới này xảy ra rất nhanh chóng, chỉ để ý lúc mẹ dắt tay tôi đi đến nơi anh đứng, khi vị linh mục hỏi đến tôi cũng chỉ biết ậm ừ gật đầu, những tiếng vỗ tay nghe thật nồng nhiệt nhưng cũng có phần giả tạo, hoàn toàn không ấn tượng gì mấy với những gì xung quanh.
Sau lễ cưới có lẽ là tiệc cưới, mọi thứ trước mắt tôi dường như thật náo nhiệt, anh thì muốn nắm tay tôi đi khắp các bàn để mời rượu, nhưng tôi liền từ chối, chỉ muốn ngồi yên tĩnh trong một góc nhỏ, uống một chút nước ngọt.
Những thứ đang hiện hữu trước tôi hôm nay sự thật là không dành cho tôi. Liền trưng ra bộ mặt đầy ủy khuất.
Trong lúc tiệc diễn ra, một cái bóng đen che lấp đi bóng của ly nước ngọt, chưa kịp nhìn lên thì cổ tay đã bị người nọ nắm rồi dẫn đi.
Tôi bị Phác Tố Dung dắt đến phía sau của nhà hàng là một khu vườn trồng toàn hoa tường vi trắng trông thật là tinh khiết biết bao, trong mắt tôi bây giờ nó thật u ám biết bao nhiêu.
Tiểu Dung là người đầu tiên biết được gương mặt này của tôi, cũng là người thương cảm cho hoàn cảnh của tôi
- Cậu là Chung Quốc?
Tôi xấu hổ gật đầu. Xấu hổ vì thân phận này.
- chuyện gì đang xảy ra?
Cô ấy chỉ muốn tôi giải đáp hết những gì đang diễn ra. Và vì cô ấy cũng là một người bạn duy nhất thuộc về một phần kí ức thanh xuân nên tôi đành dùng ngôn ngữ hình thể để kể lại mọi sự việc với cô ấy tất cả đều là sự thật. Cô ấy đã chơi chung với tôi xuyên suốt ba năm, không thể không hiểu được tôi đang tỏ ý gì, tôi còn giải thích cả lí do vì sao tôi phải rời nhà đi.
![](https://img.wattpad.com/cover/121721238-288-k953440.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
pjm.jjk - Hạnh phúc có bao giờ xứng đáng với tôi không?
Fanfiction- Khi bị dòng đời cuốn xoay hay bất lực trước sự đau đớn, bị dồn tới bước đường cùng cậu sẽ tìm đến thứ gì? - "Cái chết" #keo502