Tập 3: Nỗi lo lắng và mong nhớ

462 60 5
                                    

Cả tuần qua, cô nàng Koharu không làm việc gì cả. Cô đã xin nghỉ phép 1 thời gian, cô không bước 1 bước chân nào ra nhà cả. Cô toàn gọi đồ ăn giao tận nhà, nhưng cô không ăn hết nổi. Tối đến, cô chỉ biết ngồi trước TV và xem buổi biểu diễn ở Nga của Asahi mà cô đã thu lại vào 1 cuốn băng, vừa xem trong những giọt nước đẫm ướt trên khóe mắt. Đêm tới, trước khi đi ngủ cô cầu nguyện với ánh trăng lung linh cho Asahi có thể khỏe trở lại để quay về với cô. Những người bạn của Koharu lo lắng cho Koharu nên cuối tuần này họ đã sắp xếp công việc để đến thăm cô. Kính coong! Kính coong! Kính coong! Tiếng chuông cửa vang lên.

Yume: Koharu! Cậu có nhà không vậy? Này, Koharu!!

Koharu nhẹ nhàng mở cửa và mỉm cười thật tươi như chả có chuyện gì xảy ra:

Koharu: Hì! Chào mấy cậu! Xin lỗi đã để mấy cậu chờ lâu. Hôm nay mọi người tới chơi hả? Vào đi, vào đi!

Mahiru: Tụi mình biết tâm trạng của cậu, Koharu à. Cậu có giả bộ cũng không qua mắt được bọn mình đâu!

Koharu: Um, cảm ơn mọi người đã quan tâm tới mình nhưng mình ổn mà, không sao đâu! 1 tuần nữa mình sẽ qua Nga chăm sóc cho Asahi thôi.

Ako: Trông mặt cậu xanh xao thế kia mà cậu còn gọi là ổn được nữa!

Rola: Thôi nào, vào nhà đi rồi hẳn nói chuyện. Đứng ngoài đây chi?!

5 người bạn vào phòng khách ngồi. Mỗi người lấy ra 1 món đồ mà họ đã chuẩn bị để cổ vũ Koharu trong thời gian khắc nghiệt này. Rola tặng cho Koharu 1 cái đĩa phim hài, ai đã xem phim này là sẽ không nhịn nổi cơn cười, cô biết Koharu đang rất buồn. Mahiru cho cô 1 cái móc khóa hình Asahi được khắc tượng treo lủng lẳng theo cái móc, như vậy sẽ làm cô đỡ nhớ về Asahi hơn. Ako cho Koharu 1 cuốn truyện tranh kể về Asahi và Koharu do chính tay Ako tự làm. Riêng món quà của Yume lại rất đặc biệt, đó là 1 chiếc bánh cầu vồng có mặt Asahi ở trên.

Yume: Tớ tặng cậu chiếc bánh may mắn này!

Koharu: Nhưng nó chỉ linh vào những dịp đặc biệt thôi mà?!

Yume: Hì! Nhưng bây giờ thì nó đã được "nâng cấp" lên và nó sẽ linh bất cứ lúc nào ta ăn. Tuy nhiên thì khi bánh đã hư hoặc hết hạn thì chả linh gì đâu cho dù có ăn vào những dịp đặc biệt!

Koharu không biết phải nói gì, cô xúc động không nói nên lời. Cô rưng rưng những giọt lệ rồi cố gắng nói thành tiếng:

Koharu: Cảm... cảm ơn mấy bạn!..Hức...các cậu đã bỏ qua...những công việc quan trọng hơn...hức..hức để tới đây an ủi tớ! Tớ... xin lỗi đã để... mấy cậu...hức..phải...hức..lo lắng. Hức,..hức...

Rola: Thôi nào Koharu! Mạnh mẽ lên nào, Asahi sẽ khỏe lại thôi mà! Cậu ấy đã hứa sẽ quay về với cậu rồi mà, đúng không? Khóc lóc sẽ chả được tích sự gì đâu. Nào, bây giờ tớ mở cái đĩa phim hài ra nhé, cậu mà không ngưng khóc là tớ giận cậu đấy!

Mahiru: Tối ngủ hãy nắm cái móc khóa này nha Koharu! Cậu sẽ có cảm giác cậu đang ở gần anh hai thôi!

Yume: Thiệt tình, chả biết đây có phải là Koharu mà mình biết không nữa! Mới ngày nào còn bảo mình trẻ con mà giờ đây lại khóc, coi bộ Koharu còn trẻ con hơn cả mình nữa đấy!

[FANFIC AIKATSU STARS] Tìm lại tình yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ