Tiết Tử
Tháng bảy oi bức, lá rơi lả tả.
Phía Nam là vùng nhiều sông suối nhưng trời đã qua mùa, những chiếc lá sen dạo trước còn phủ khắp mặt hồ giờ cũng chỉ còn thừa lại những mảng đã rách nát. Bến đò quê xưa nay tiêu điều, vậy mà hôm nay lại có khách tới.
Người khách ấy khoác áo choàng đen, chiếc mũ trùm che khuất hơn phân nửa gương mặt, dưới chân hắn là con thuyền nhỏ không biết lấy từ đâu mà ngay cả chiếc mái cỏ cũng chẳng có.
Hắn đã đứng ở nơi này gần ba canh giờ, từ lúc mặt trời ngả về tây cho đến lúc trăng treo giữa trời, dưới chân hắn như mọc rễ, không hề di chuyển. Lại qua thêm một chốc, cơn gió mang hơi lạnh thổi qua kèm tiếng lá rụng bị giẫm lên, một người mặc y phục dạ hành, đi trên con đường nhỏ mọc đầy cỏ hoang – từ đằng xa tới.
Còn chưa tới phụ cận, hắn ta cúi người hành đại lễ: "Thuộc hạ tới trễ, khiến Tôn chủ đợi lâu."
"Chiến sự ở Kinh Hàn Quan đã kết thúc, đường xá lại xa xôi, không phải là lỗi của ngươi." Người khách khoác áo choàng phất tay ý bảo hắn ta bước tới, giọng có chút khàn khàn: "Chẳng qua, ngươi dẫn theo cái đuôi tới, đây cũng là một sai lầm không nhỏ."
Người dạ hành nghe vậy kinh hãi, suốt đường hắn ta bôn ba mệt mỏi cũng khó tránh chuyện lơ là, chẳng biết bị người bám đuôi đến tận đây từ lúc nào. Thoáng nghĩ một chút, hắn tập trung nội lực vào tai mắt, lập tức tra rõ ở cánh rừng hoang phía sau có chừng hơn mười người đang âm thầm di chuyển.
"Thuộc hạ đáng chết, xin Tôn chủ..."
"Nếu bọn họ động thủ, sợ là ta phải phái người moi bụng chó mới có thể tìm được xương của ngươi." Người khách khoác áo choàng cười giễu một tiếng, quay đầu lại nhìn. Lúc này mặt nước gợn sóng, một chiếc thuyền nhỏ từ xa tới gần, trên thuyền có hai người đang đứng. Một người tóc dài, mặc áo bào màu tro cung kính đứng phía sau, một người đội ngọc quan, mặc áo trắng đứng ở đầu thuyền.
Hai tay người áo trắng nâng một hộp gấm dài, mặt tựa khuê bích, nụ cười như gió nhẹ, "Tích Vi, mười năm không gặp, ngươi chẳng những cao lớn mà cả tính khí cũng chững chạc hơn rồi!"
"Thời gian như thoi đưa, nàng dâu rồi cũng thành mẹ chồng, có ai không hề thay đổi?" Người khách khoác áo choàng phất ống tay áo, chiếc thuyền nhỏ cũng theo đó mà gợn sóng. Sóng còn chưa lan được hai vòng, hắn đã đáp xuống phía sau người áo trắng, chuyển tay đè chặt bội đao bên hông nam tử áo bào tro, giễu: "Dám múa đao ngay trước mặt Quan công, cẩn thận tự đập trúng chân mình."
Đôi mắt của người mặc áo bào tro nhíu lại, hắn liếc thấy ánh mắt không vui của người áo trắng đứng trước, mới từ từ buông tay ra nhưng toàn thân vẫn căng thẳng như trước.
"Bản lĩnh không tệ, nhưng phản ứng lại kém. Hắn ở cạnh ngươi nhiều năm như vậy, lại dạy dỗ ra một đám..." Người khoác áo choàng dừng một chút, đổi thành một từ tương đối uyển chuyển hơn: "Gối thêu hoa." (*)
Người áo trắng ho khẽ một tiếng: "Người vào Lược Ảnh Vệ đa phần đều có tài nghệ riêng, Thống lĩnh cũng chỉ phụ trách nhiệm vụ xử phạt, câu này của ngươi đúng là oan cho y quá."
YOU ARE READING
Phong Đao - Thanh Sơn Hoang Trủng
ActionPhong Đao Thanh Sơn Hoang Trủng Biên tập: Xù Già Thể loại: Đam mỹ, giang hồ, sư đồ, niên hạ, 1×1, HE Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng bản edit: 6c/tuần