Buổi tối, Âu Dã Sâm làm ông chủ, mở tiệc mời mấy vị khách quý từ Hương Cảng tới, Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi dĩ nhiên không cách nào vắng mặt, nghệ sỹ Coral đang lên cũng được mời vào hàng ngũ, bỏi vì Tuyết Nghê vắng mặt, mọi người cảm thấy ít đi vẻ sống động.
Thư Tử Nhiễm rất nhiệt tình giới thiệu chị Coral với nhị ca và anh Lang.
"Giọng tiểu thư Coral vẫn khiến cho tôi nhớ lại, không ngờ người đẹp gần ngay trước mắt lại không có duyên nhìn thấy, đã trễ bao nhiêu năm, thật sự rất tiếc nuối." Đoạn Tử Lang nói lời có hàm ý khác, tay nắm tay Coral cũng không buông ra, hai mắt híp lại, cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mắt.
Trừ Thư Yến Tả và bản thân Coral, gần như không ai cảm thấy lời nói này có chỗ nào kỳ quái.
Coral biết anh nhất định đã nhận ra mình, nếu không sẽ không nói một câu hai nghĩa như vậy, mười một năm trôi qua rồi, anh vẫn còn canh cánh trong lòng việc mình ra đi không chào năm đó sao? Cô thật sự không biết đây là một tin tức tốt hay tin tức xấu với mình.
"Nếu Đoạn tiên sinh thích nghe tôi hát, tôi có thể đưa mấy bản CD cho anh."
"Xưng hô Đoạn tiên sinh này quá lạnh nhạt rồi, tiểu thư Coral có thể gọi tôi là Tử Lang." Đoạn Tử Lang cười đến phơi phới.
Hoắc Nhĩ Phi quả thật bất đắc với Đoạn lưu manh, trong trường hợp nhiều người như vậy mà anh cũng không thu lại.
"Anh Lang, không phải anh vừa thấy đã yêu chị Coral chứ, quá buồn nôn mà! Còn Tử Lang, nhanh buông tay chị Coral ra, ăn cơm đi." Thư Tử Nhiễm cười hì hì hài hước nói.
Coral mất tự nhiên mặt đỏ lên, Đoạn Tử Lang luôn cười đến thản nhiên, "Anh đã hết lòng quý mến tiểu thư Coral từ lâu, hôm nay khó có được gặp được người đẹp, không tránh được hơi đường đột."
Mấy người đàn ông lịch thiệp ở đây đều là người từng trải, dĩ nhiên hiểu được yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!
"Cha nuôi, cha muốn chị Coral làm mẹ nuôi của con sao?" Lời đứa bé ngây thơ chất phác không quỷ quái nhất.
Nhưng mà một câu kế tiếp của bé hoàn toàn làm nghẹn Hoắc Nhĩ Phi, "Nhưng mà, con muốn cha tìm được mẹ trước, con rất nhớ mẹ." Lucus làm bộ tội nghiệp, vừa nói vừa như vô tình hay cố ý nhìn về phía Hoắc Nhĩ Phi.
"Tại sao Lucus muốn gặp mẹ trước, cha nuôi bảo đảm nhất định sẽ tìm được một mẹ nuôi đối xử tốt với Lucus." Đoạn Tử Lang tuyệt đối cố ý dụ dỗ thằng bé.
"Nếu như là chị Coral, tạm được, nhưng con vẫn muốn có mẹ trước, bởi vì vị trí của mẹ trong lòng con không ai có thể thay thế." Giọng Lucus càng nói càng nhỏ.
Thư Yến Tả vội vàng ôm con trai, dụ dỗ: "Lucus đã là nam tử hán, không được khóc."
Lucus ngoan ngoãn gật đầu, lau nước mắt, mím mím môi, dáng vẻ hết sức uất ức.
"Nhị ca, Lucus đã rất biết điều rồi, bé chỉ muốn mẹ mà thôi." Thư Tử Nhiễm luôn yêu thương cháu trai, thấy cháu trai chịu uất ức cô cũng không chịu được.
Thư Yến Tả nói lời xin lỗi mọi người: "Cảm xúc của đứa bé tới cũng nhanh đi cũng nhanh, không sao, mọi người ăn cơm đi."
Tim Hoắc Nhĩ Phi co rút đau đớn, nhìn Lucus khóc cô lại không thể đi ôm bé, cô đúng là không phải người mẹ tốt, ban đầu sinh bé lại không đi nhìn bé một lần, không ngờ bé mới năm tuổi lại khéo léo hiểu chuyện như vậy.
Chử Tuyết Luân cảm giác cảm xúc của Phi Phi có chút không đúng, kể từ sau khi Lucus xuất hiện, quan tâm của Phi Phi với mình rõ ràng ít rất nhiều, còn có Thư nhị thiếu đó, giọng điệu mỗi lần nói chuyện với Phi Phi và ánh mắt, anh cảm giác rất không thoải mái, là đàn ông, anh có thể cảm thấy đó là ý gì.
Chỉ hy vọng cha con bọn họ có thể mau sớm về Hương Cảng, sau đó sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Âu Dã Sâm cũng giơ ly rượu lên cao, "Hôm nay là ngày tốt, tình yêu xa ba năm của tiểu Luân và Phi Phi cuối cùng cũng tu thành chính quả, chúng ta cùng mời bọn họ."
Sau lần điều chỉnh của anh, không khí vừa rồi còn ngột ngạt lập tức sinh động lên.
Cảm xúc của đứa bé luôn tới nhanh đi cũng nhanh, bé nhất định muốn ngồi bên cạnh dì Phi Phi, còn kéo cha bé ngồi cùng, vì vậy bên phải Hoắc Nhĩ Phi là Lucus, Thư Yến Tả, bên trái là chồng chưa cưới Chử Tuyết Luân.
Âu Dã Sâm, Chử Tuyết Luân, Coral giống như tập mãi thành thói quen với cách làm của Lucus, mà ba người còn lại không cho là như thế, ánh mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi cũng biến thành tế nhị.
Hoắc Nhĩ Phi là người trong cuộc, lập tức không được tự nhiên, lần trước không biết thân phận thật sự của Lucus, chỉ thuần túy thích bé, cho nên chăm sóc có thừa, mà bây giờ tâm tình hoàn toàn khác, hơn nữa còn có đại ác ma ngồi cùng bàn ăn cơm, quả thật là đau khổ!
"Dì Phi Phi, dì không thích Lucus rồi sao? Lần ăn cơm trước dì lột rất nhiều tôm cho con ăn, lần này một con cũng không bóc, còn nữa, con muốn ăn cá kia." Lucus chỉ đơn thuần cảm thấy lần ăn cơm trước và lần ăn cơm này được đối xử khác biệt, có vẻ cực kỳ uất ức.
"Phi Phi, lần trước em đã chăm sóc hết cho Lucus rồi, không cần để ý đến tụi anh." Âu Dã Sâm cũng rất đúng lúc nói lời công đạo.
BẠN ĐANG ĐỌC
CƯỚP TÌNH: TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA RẤT DỊU DÀNG
RomanceTác giả:Nam Quan Yêu Yêu Thể loại:Ngôn Tình Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái:Full 【Mặc dù nam chính nổi tiếng bá đạo khát máu, nhưng lúc gặp sát tinh của đời mình, ác nhân nọ cũng phải hiền lành...】 Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng có chuyện tốt từ trên trời...