chương 26

66 11 0
                                    

Từ túi Càn Khôn của Vân Trạch đưa. Hai người cầm được không ít thứ tốt, Thanh Nhược không luyện đan, cũng may Lâm Triệu là ma tu, linh bảo linh thảo trực tiếp đưa hắn ăn cũng có thể hấp thu.

Lâm Triệu ở cạnh hồ nước cúi đầu rửa mặt, kỳ thật cũng không có vết bẩn gì để rửa, hắn hiện tại nhan sắc rất khó nhìn, trên mặt đầy vết sẹo màu đen tung hoành.

Thanh Nhược ngồi ở một bên, đôi tay ôm đầu gối nhìn hắn, ánh mắt đầy ý cười, giống như nhìn cảnh đẹp ý vui.
Lâm Triệu rửa mặt xong rồi rửa sạch đôi tay, mỗi một góc đều không buông tha. Hắn vừa rửa tay xong thì Thanh Nhược liền đưa khăn tay qua.

Lâm Triệu lau khô nước trên tay, đứng lên đi đến trước mặt Thanh Nhược ngồi xuống mặt đối mặt với nàng.

Ánh mắt nhu hòa, lời nói thong thả, mỗi chữ đều rõ ràng, thanh âm trầm thấp,

"Thanh Nhược, nàng nhìn kỹ bộ dáng ta hiện tại xem. Nàng nguyện ý trở thành nữ nhân của ta sao?"

Thanh Nhược vẫn luôn nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt cong cong, bộ dáng tràn đầy ý cười. Nàng hơi chu chu miệng mang theo điểm ngây thơ nghịch ngợm cùng đối với hắn hoàn toàn tín nhiệm không muốn xa rời.

Lâm Triệu bật cười, khoảng cách hai người rất gần, hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng,

"Nàng đừng trả lời ta. Nàng hiện tại không muốn cũng không còn kịp rồi."

Hắn khom lưng đứng lên đem Thanh Nhược ôm lên.

Thanh Nhược lo lắng cho thân thể hắn, nàng vòng tay qua cổ hắn cọ cọ đầu vào vai hắn,

"Lâm Triệu, chàng để ta xuống đi ta chính mình đi được."

Lâm Triệu cúi đầu cằm hắn nhẹ nhàng cọ quá cái trán của nàng,

"Ôm chặt ta."

Hai người ở rừng rậm ma thú, cách đó không xa chính là động phủ hai người gần nhất ở. Bởi vì tùy thời sẽ rời khỏi nên tron, động phủ đồ vật rất ít, trên mặt đất chỉ trải chút chăn, đơn giản chỉ để nằm nghỉ một chút.

Lâm Triệu đem Thanh Nhược ôm đến chỗ chăn bèn ngồi xuống, từ túi Càn Khôn lấy ra công cụ dọn dẹp, hắn hiện tại cơ hồ không có ma lực tới thi triển pháp thuật, chính mình cong eo động thủ rửa sạch sẽ trên mặt đất, trải đệm chăn mới, hắn cảm thấy chăn có điểm mỏng, lại trải thêm một lớp.

Hắn lại khom lưng đem Thanh Nhược bế lên, tầm mắt dừng ở nàng kiều nộn môi, có chút đau lòng,

"Xin lỗi, ta có chút hấp tấp. Nơi này quá mức đơn sơ, vốn dĩ đây phải trở thành ký ức tốt đẹp của nàng."

Thanh Nhược nghiêng mặt cách quần áo hôn hắn ngực.

Lâm Triệu cong môi, cảm giác trong lòng ngực ôm người càng ngày càng nặng, trân quý mức đến hắn sắp ôm không nổi.

Ôn nhu mà triền miên hôn, Lâm Triệu kéo qua bàn tay Thanh Nhược dán lên trên mặt hắn, nàng nhẹ nhàng vỗ về vết sẹo của hắn, ý thức có chút hỗn loạn, ánh mắt mông lung tràn đầy đau lòng ôn nhu,

Nhanh Xuyên tình thoại - hứa ngưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ