chương 27

45 7 1
                                    


Sáng sớm Thanh Nhược đang ở trong phòng bếp làm cơm sáng, nhà nhỏ lên phòng bếp cùng phòng ngủ ở gần nhau. Lâm Triệu vừa tỉnh liền ở trên giường gân cổ lên gọi nàng,

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ……”

Thanh Nhược lên tiếng, bỏ xuống việc đang làm dở trên tay bước vào phòng.

Hắn còn đang ở trên giường lăn lộn, nghe thấy tiếng bước chân cũng không nhìn nàng,

“Tỷ tỷ! Thơm thơm chào buổi sáng!”

Hắn lăn đến mép giường, giơ cao đầu lên chờ Thanh Nhược thơm.

Thanh Nhược khom lưng hôn trán hắn một cái, hắn đem bên trái mặt đưa lại đây, hôn 1 cái bên trái mặt, lại nghiêng đầu đưa sườn má phải qua……

Thân thân đến hắn cảm thấy mỹ mãn mới thôi, bụng nhỏ tròn trịa đứng lên giống như không tình nguyện ôm cổ Thanh Nhược hôn có lệ cái trán của nàng một cái,

“Tỷ tỷ, đệ muốn mặc quần áo mới.”

Thanh Nhược hôm qua mới khâu xong quần áo cho hắn, hôm nay hắn đã nhớ tới.

“Được, nhưng phải giữ sạch sẽ, không được làm dơ, không được làm rách……”

Lâm Triệu không muốn nghe che lại lỗ tai, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, Thanh Nhược nhắc đi nhắc lại quá đáng sợ.

Thanh Nhược nhíu mày há mồm làm bộ muốn cắn hắn, hù dọa hắn một chút, Lâm Triệu một chút đều không sợ. Ngược lại mở to cái miệng nhỏ bắt chước tiểu lão hổ hai tay duỗi ở hai bên giương nanh múa vuốt kêu ngao ngao ngao, đuổi theo Thanh Nhược.

Thanh Nhược ôm chặt hắn, vỗ vỗ cái mông,

“Nghịch ngợm.”

Nàng đánh hơi mạnh tay, Lâm Triệu chu cái miệng nhỏ, một bàn tay xoa mông mình, cọ cọ bả vai nàng, tiểu miêu dường như chịu thua, nhỏ giọng lẩm bẩm,

“Hừ ~”

Hắn hiện tại sẽ dùng từ ngữ ác liệt chỉ trích nhất chính là ‘ hừ ’.

Ăn xong cơm sáng, Thanh Nhược ở bên ngoài rửa chén, Lâm Triệu mặc quần áo mới vui vẻ đô đô đô chạy đến bên nàng, lôi kéo vạt áo Thanh Nhược làm nũng,

“Tỷ tỷ, đệ muốn đi ra ngoài chơi.”

“Ừ, đi đi, chú ý an toàn.”

Lâm Triệu đứng yên không nhúc nhích, Thanh Nhược cúi đầu xem hắn, hắn cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, một bàn tay nhỏ vươn tới,

“Tỷ tỷ, cho đệ điểm tiền đi. Đệ muốn ăn kẹo đường hồ lô.”

Thanh Nhược trên tay đang còn bẩn, bảo hắn chờ nàng một lát.

Lâm Triệu liền ở bên cạnh đứng nhấp nhổm như trên người có sâu bò, mắt trông ngóng nhìn Thanh Nhược đang rửa chén, nhìn chằm chằm chén bát trên tay nàng, khuôn mặt nhỏ một bộ đại cừu hận.

Thanh Nhược rửa xong chén bát liền đem tiền đưa cho hắn, nàng công đạo mới đến một nửa, hắn tiểu thân mình đã chạy ra sân không thấy thân ảnh.

Nhanh Xuyên tình thoại - hứa ngưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ