Story 2

995 75 5
                                        

/Chát/

"ĐỒ KHỐN NẠN!! ĐỒ VÔ LIÊM SỈ!!"

Sau cái tát đó, chị cầm nguyên cái cốc tôi mua tặng ném về phía tôi, rồi đĩa hoa quả, gói bánh, tất cả những gì có thể ném được. Tôi "ăn" cái cốc vào trán, rách một đoạn nhỏ làm máu rỉ ra, nhưng chị vẫn chưa ngưng lại.

"KHỐN KIẾP!! CÔ ĐEM NÓ VỀ ĐÂY ĐI. ĐEM VỀ ĐÂY MÀ TÌNH TỨ VỚI NHAU ĐI!!!"

Seungwan không nói gì, chỉ im lặng nhìn chị đang gào thét trong nước mắt. Chị lại cầm điện thoại tôi lên và mở phần tin nhắn đọc với giọng nhạo báng.

"Chaeyoung à, chị yêu em lắm, em có biết không? Chị sẽ làm tất cả vì em, chỉ mình em thôi.."

"Ngừng lại đi."

"Cái gì đây?! TÔI HỎI CÔ ĐÂY LÀ CÁI MẸ GÌ?!" Joohyun tức giận hét lên

"IM MIỆNG ĐI!"

/Bốp/

Tôi tát chị, nhưng không trúng mà chỉ sượt qua mặt, nó đủ khiến cho chị sốc mà ngã xuống đất. Chính lúc này tôi mới nhận ra: tôi là kẻ khốn nạn nhất trên đời này.

"Cút..hức..cút đi..

"Chị Joohyun à, em.."

" CÚT ĐI!!!"

Chị lại hét lên, đạp đổ bàn cafe, cầm cái ghế nhỏ ném vào gương đầy căm phẫn. Nếu tôi bỏ đi bây giờ, hoặc là chị sẽ phá tan cái nhà này, hoặc chị sẽ tự sát. Tôi đã lường trước sự việc xấu nhất có thể xảy ra nên tôi ở lại, kéo chị lại gần và ôm chặt chị vào lòng. Chị giãy giụa trong vòng tay tôi, cào cấu, cắn vào bả vai tôi rồi nghiến như một con thú xé mồi. Nghiến tới khi vết răng của chị in chặt lên người tôi như một vết sẹo.

"Em xin lỗi.."

Seungwan vẫn ôm chặt lấy chị, tôi không buông, cho dù chị cố gắng thoát ra đến mấy. Joohyun khóc mãi, khóc mãi cho tới khi mệt quá mà lả đi.

Tôi bế chị vào phòng, kéo cửa sổ cho khỏi gió và đắp chăn. Ngồi trầm ngâm trước bức ảnh chụp đôi, tôi bật khóc.

Chợp tối, Joohyun tỉnh dậy với hai mắt sưng húp. Tôi đang ngủ gật thì nghe động cũng tỉnh theo. Chị nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại, không ai nói gì ai, không ai nổi giận cả.

"Chị đi đâu vậy?" Seungwan hỏi

"Đi ăn."

"Ngồi đó đi, để em lấy cho."

Joohyun mặc kệ, hất chăn rồi bỏ ra ngoài. Ngoài phòng khách, những mảnh gương và cốc vỡ vương vãi khắp sàn nhà. Chị vẫn dẫm vào để đi tiếp. Chân chị chảy máu tạo thành vệt đỏ in lên sàn. Seungwan vội chạy theo giữ Joohyun lại, lôi vào nhà vệ sinh. Chị cũng chẳng thiết chống cự, ngồi yên  như lời tôi nói rồi để tôi rửa chân.

Tôi nhúng hai bàn chân chị vào chậu nước rồi xoa xoa nhẹ để cho những mẩu thủy tinh nhỏ rơi ra. Nhiều..à không..rất nhiều mới đúng. Máu từ hai bàn chân Joohyun chảy ra không ngừng, khiến tôi hoảng sợ lấy khăn thấm chặt. Nhưng chị không biểu lộ cảm xúc, chị vẫn lạnh lùng nhìn từng hành động của tôi. Dặn chị thấm máu vào khăn, tôi chạy ra tủ lấy hộp sơ cứu rồi băng hai chân lại cho chị. Sau đó tôi cõng chị ra bếp, nấu cho chị một nồi mì trứng. Hai chúng tôi cùng ăn, nhưng ăn trong im lặng. Sự im lặng này như dày vò tôi, khiến tôi thấy có lỗi vô cùng.

(Wenrene/Collect)  STORY!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ