32

1.8K 22 0
                                    

  Thoáng chốc tháng chín đã sắp trôi qua, chỉ còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày cử hành hôn lễ của Diệp Tử. An An có chút lo lắng thay cho Quân Tử, rốt cuộc không biết phải xử lý chuyện này như thế nào nữa.

Nếu như Diệp Tử không xuất hiện, có lẽ Quân Tử sẽ bị cả hai gia đình lột da mất thôi. Tuy rằng chuyện này là lỗi của Quân Tử, nhưng nếu như Diệp Tử vẫn còn không xuất hiện thì cô ấy cũng thật là không biết điều rồi. Không biết có bao nhiêu nhân vật có mặt mũi trong nước được mời tới dự hôn lễ của bọn họ, nếu lúc này mà cô vẫn khư khư mặc kệ thì xem cha cô sẽ lột da cô như thế nào khi cô lòi mặt ra.

Nhưng xét cho cùng thì vấn đề này cũng là do lỗi của Quân Tử.

Rất ít khi Quân Tử khép nép cầu cạnh An An: "An An, chuyện nào coi như tớ xin cậu có được không? Tớ biết cậu biết cô ấy đang ở đâu mà. Tớ không lo chuyện hôn lễ, cùng lắm thì tớ chịu hết trách nhiệm thôi. Nhưng mà tớ rất lo lắng không được gặp cô ấy mỗi ngày. Tớ không biết cô ấy ăn có ngon không, ngủ có được không, có còn giận tớ nhiều lắm không? Cậu cũng biết mà, tình tình Diệp Tử cũng như cậu, tùy tiện cẩu thả. Cậu nói đi, nếu như cậu mất tích thì Nham Tử sẽ như thế nào?"

An An im lặng, quả đúng là cô và Diệp Tử không có bí mật. Mặc dù không giúp Quân Tử, nhưng lại muốn cậu ấy nhận lấy hậu quả vì hành động thiếu suy nghĩ của chính mình.

Chính là Quân Tử muốn bắt đầu từ An An, nhưng trước sau như một, An An đều tỏ thái độ không biết, hỏi gì cũng không nói, giữ im lặng. Tóm lại nhiều nhất là ba chữ, 'tớ không biết', hỏi lại lần nữa thì sẽ là 'đáng đời cậu'.

Nhưng Quân Tử cũng hiểu, An An mở miệng là cắn chết người không đền mạng. Quân Tử cúp điện thoại, An An suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Diệp Tử. Đây là số điện thoại di động mới mua của Diệp Tử, cô sợ An An lo lắng nhưng dặn dò không được đưa cho Quân Tử.

Buổi chiều cái ngày mà tin nhắn phát ra, Quân Tử chỉ dùng hai tiếng đồng hồ để chạy tới Bàn Cẩm (một thành phố ở tỉnh Liêu Ninh, ở phía đông bắc của Trung Quốc).

Diệp Tử biết trước Quân Tử nhất định đến kiếm An An, cho nên mấy ngày đầu cũng không liên lạc với cô. Từ Thẩm Dương, cô đón xe buýt, theo đường cao tốc Bắc Kinh-Thẩm Dương hơn hai tiếng thì tới Bàn Cẩm. Sau đó, cô tìm một nhà trọ nhỏ sạch sẽ, quan trọng là không cần đăng ký. Trên người cô vẫn còn một ít tiền, đủ để sinh hoạt cho vài ngày, cho nên cô liền tắt điện thoại, khiến mọi người tìm không ra.

Mấy ngày nay chỉ ăn toàn cua ghẹ, thiếu điều muốn ói ra hết. Cô cũng đoán rằng lúc này An An đã biết hết chuyện, cho nên mua thẻ và điện thoại mới nhắn tin cho cô. Từ đầu tới cuối, cô chưa từng mở điện thoại cũ của mình ra.

Điện thoại vừa mở lên, tín hiệu vừa thông, không quá hai giờ sau, Quân Tử đã đứng trước mặt của cô. Đến bây giờ, cô vẫn còn chưa muốn nhìn thấy mặt của anh.

Mấy ngày hôm trước, anh có gởi cho An An một tin nhắn, nội dung so với suy nghĩ của An An rất giống nhau. Quả đúng là hai người ở chung nhiều năm như vậy, tính tình giống nhau như đúc, phương thức xử lý vấn đề y hệt như nhau.

Mà lần này, Quân Tử đã gài hệ thống theo dõi tín hiệu trên điện thoại của An An. Lúc An An gởi tin nhắn cho Diệp Tử, Quân Tử cũng tiếp thu được tín hiệu. Điều tra được vị trí chỗ ở, anh liền phóng đi ngay.

Tháng chín là mùa cua béo. Hóa bi phẫn thành thực phẩm chính là đặc điểm chung của hai chị em người này.

Lúc Quân Tử tìm thấy Diệp Tử, cô nhóc kia vẫn còn đang gặm cua. Vừa nhìn thấy ông xã tương lai của mình đi tới, Diệp Tử nheo mắt lại, ném con cua về phía anh.

Quân Tử rất nhanh tay lẹ mắt, chụp trúng con cua một cách chính xác, sau đó ân cần lễ phép để xuống cái dĩa trước mặt của Diệp Tử.

Diệp Tử vừa ăn vừa mút mấy đầu ngón tay. Quân Tử ngồi một bên không dám lên tiếng. Cách đó không xa, người trên xe nhìn hai người này 'thoải mái' ăn cua, nghĩ thầm, có lẽ họ rất hợp ý.

Nhưng thật ra thì Diệp Tử cũng biết rõ, nhất định Quân Tử sẽ bắt tay từ An An. Chỉ là cô không ngờ lần này lại tới nhanh như vậy, buổi trưa gởi tin nhắn, buổi chiều đã đến rồi.

Nhắc tới bực mình, đương nhiên là phải tức giận rồi. Phụ nữ nào chính mắt nhìn thấy ông xã của mình đi vào khách sạn với đàn bà khác mà không nổi khùng hả? Chỉ là với lời giải thích của Quân Tử và phản ứng của cô gái kia, Diệp Tử suy nghĩ lại thì cảm thấy cơ hội cô hiểu lầm lần này rất lớn.

Nhưng chuyện này cũng không thể bỏ qua hay là tha thứ dễ dàng cho Quân Tử như vậy. Đã có một lần tức nhiên sẽ có lần thứ hai, lỡ lần sau anh đi mướn phòng thật với người ta thì sao? Cô chết đi mấy lần cũng không chống đỡ nổi.

Diệp Tử nói không về, Quân Tử liền tìm một khách sạn cao cấp rồi dọn hết hành lý của Diệp Tử từ nhà trọ sang khách sạn. Những người đi cùng xe cũng trở về, chỉ còn lại vỏn vẹn hai vợ chồng son đang cáu kỉnh.

Lần này Quân Tử bị Diệp Tử hành hạ thê thảm. Về sau mỗi lần Quân Tử đối mặt với tất cả những động vật mang giống cái đều phải cách xa 3 mét. Có một lần An An và Diệp Tử đùa giỡn, bắt Quân Tử đứng xa xa một chút bởi vì anh đứng gần An An quá, Diệp Tử sẽ ghen.

Lúc đó mọi người cười lăn cười lộn ra. Nhưng sau khi chuyện này qua đi, Diệp Tử biết được, Quân Tử mà yêu, là yêu đến chết cũng không thay lòng.

Con người chỉ khi yêu quá sâu đậm mới không cho phép người mình yêu phản bội lại mình. Đó là một nỗi đau không thể nào tha thứ được. Cho nên, yêu càng nhiều thì đòi hỏi càng cao.

Lúc Diệp Tử gọi điện thoại tới cho An An thì cô đang ngồi thẩn thờ trong phòng tiêu thụ, không nói tiếng nào. Cô chỉ muốn báo cho An An biết Quân Tử đã tìm ra cô.

An An gọi điện thoại cho Nham Tử, hỏi anh có gắn thiết bị theo dõi trong điện thoại của cô hay không, khiến Nham Tử dở khóc dở cười. Cuối cùng An An mới nghĩ ra, thì ra chính là Quân Tử.

Tức quá, cô đập đập điện thoại của mình không ngừng tay. Nhưng nói đi nói lại, mắng tới mắng lui, nhưng trong lòng cô rất vui.

Tới giờ trưa, người trong phòng tiêu thụ lần lượt đi ăn trưa. Bình Tử lôi kéo như thế nào An An cũng sống chết không chịu đi, cô đành phải tìm quán cơm nào đó giải quyết chuyện ăn uống. Mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài, cô ngán tới tận cổ, nhưng biết làm sao bây giờ, ai bảo các cô chỉ có một mình.

Bình Tử nhìn An An không muốn ăn, dừng đũa lại nói: "Tớ thấy gần đây cậu ăn ít quá. Hơn nữa hình như còn gầy đi đó!"

"Không muốn ăn."

Bình Tử nhăn mặt lại, giống như không biết làm sao mở miệng: "Cậu đừng coi trọng sáu vạn kia quá nhé! Vì chuyện nhỏ như vậy mà buồn bực không đáng đâu."

"Ách... Bởi vì trời nóng quá tớ ăn không vô." An An biết Bình Tử đã hiểu lầm.

"Tiền lương của tớ cũng bị thiếu nên tớ càng thương cảm cho cậu." Bình Tử tiếp tục an ủi.

"Thương cảm em gái cậu! Chị đây gọi cái này là sự bất hạnh u buồn tốt đẹp." An An chịu thua thôi, mấy hôm nay cô bị 'dì cả' hành hạ mà.

Bình Tử nuốt nước miếng, sau đó uất ức cúi đầu.

An A nhìn vẻ mặt của cô nàng kia rồi đột nhiền bật cười: "Bình Tử, mấy năm nay cậu sống rất tốt phải không?"

"Tốt lắm! Người bên cạnh luôn đối xử rất tốt với tớ." Bình Tử cao hứng một chút, mặt mày rạng rỡ trở lại.

"Khờ quá, mấy tháng rồi không về nhà?"

"Đã không trở về từ hồi năm mới tới giờ. Cậu thì sao?"

"Nửa năm rồi. Cha tớ không ở nhà nhiều."

"Không ở nhà chứ ở đâu?"

"Thành Đô."

Lúc xế chiều, Bình Tử đi tới trước mặt An An một lần nữa: "Tuy tớ có hơi nhiều chuyện một chút, nhưng thật muốn biết cậu và, khụ khụ... Uông đại nhân đã tiến triển ra sao rồi?"

"Vẫn là phụ nữ đã có chồng bị người ta bán đứng linh hồn, giữ vững tình yêu 'chắc hơn vàng' của tớ và ông xã." An An cố tình ra vẻ, giọng điệu chắc nịch trả lời.

"Này, vậy cậu thấy mình có lỗi với ông xã, hay là có lỗi với vợ của Uông đại gia vậy?"

"Ặc, lý lẽ gì vậy hả? Tại sao đều là tớ có lỗi với bọn họ? Sao không ai có lỗi với tớ hết vậy? Tớ dễ chịu lắm sao?"

"Bởi vì cậu là 'tiểu tam'!"

Đúng rồi. Cô đúng là 'tiểu tam' của Uông Thanh Mạch, bị anh quang minh chánh đại giam lỏng trong một ngôi biệt thự mà chủ của nó lại là 'hồng hạnh'. Nhưng đây không phải là điều cô muốn. Cô bị bắt buộc, bất đắc dĩ, chịu đựng, tìm đường sống trong cõi chết.

Thật ra thì nhân phẩm của Uông Thanh Mạch không tệ. Anh chưa từng dùng qua bạo lực, chỉ là đứng nhìn cô sa vào sự trầm lặng cường thế của anh từng bước một.

Chết trong im lặng, hay là nổi dậy trong im lặng* (* Một câu nói rất nổi tiếng của tác giả văn học Lu Xun (TQ). Câu nói nổi tiếng của ông là "Nổi dậy trong im lặng, hay là chết mòn trong nó", ý của ông là khi con người đối diện với khó khăn của cuộc sống, nếu không đột phá, không cố gắng thì sớm muộn gì cũng bị chết lần chết mòn.)

Cô chính là người sau, sẽ không bị giày vò cho tới chết, mà phải sống cho tốt để hưởng thụ cuộc sống.

"Ai da, cậu thật sự thích anh ta sao?" Bình Tử vẫn không hiểu được, bộ dạng bị ép buộc của An An sẽ giống như thế nào. Hành động ngày đó của An An không giống như không có cảm tình. Rõ ràng là cô ấy đang làm nũng, không biết xấu hổ, ai da ~ thật phức tạp.

An An cũng không biết phải giải thích như thế nào về vấn đề này. Chỉ có thể nói, quan hệ giữa bọn họ quả thật có chút phức tạp.

"Khụ khụ. Thật ra, tớ thật thích anh ấy." Tuy rằng An An chính miệng thừa nhận như vậy là rất mất mặt, nhưng thích thì thích thôi, tại sao không dám thừa nhận? Dù sao thoải mái thẳng thắn vô tư vẫn tốt hơn dạ dạ vâng vâng.

"Cô thật không biết xấu hổ." Những lời này là của Chu 'lưu manh' nói. Không biết từ lúc nào, cậu ta cũng xuất hiện sau lưng của An An. Bình Tử và cô đang trò chuyện nên không để ý tới.

"'Thụ' cả đời cậu đi, cho cậu thành yêu tinh luôn! Tớ mất mặt thì có liên quan gì tới cậu. Cho cậu cái mặt này luôn đó, để cậu muốn mất bao nhiêu thì mất."

Chu Tiến chọt chọt bả vai của An An, sau đó cúi đầu nói: "Không phải anh ta rất cường thế, dáng vẻ rất mãnh liệt sao?"

An An vỗ trán: "Mãnh liệt em gái cậu! Có phải đêm qua anh Lý của cậu không thỏa mãn cậu phải không? Cái người này 'thụ' dơ bẩn này, cẩn thận..."

Bình Tử vội vàng ngăn lại, nếu không một khi An An đã bắt đầu la mắng thì sẽ thao thao bất tuyệt. Nhưng cô cũng không nhịn được, phải nói: "Phải nói Uông đại gia chính là điển hình của đàn ông, tràn đầy sức lực. Một thân quân trang màu xanh lục phủ trên người anh ta tràn đầy nam tính. Đó chính là xuất sắc! Tớ nghĩ không ra bất kỳ ngôn ngữ nào để có thể diễn tả ý niệm ngưỡng mộ triền miên như là thủy triều dồn dập này."

". . . . . ." Lần này tới phiên An An hết ý kiến.

"Ngưỡng mộ em gái cậu đó! Không cho phép cậu có ảo tưởng với anh ấy." An An gầm thét.

"Ảo tưởng cũng không được, quá độc tài rồi!" Bình Tử mím mím môi, Chu Tiến cũng chịu thua, cười cười.

Trước giờ tan sở, Uông Thanh Mạch tới đón An An. Hai người cùng nhau đi ăn tối, tùy tiện trò chuyện lung tung. Trên đường trở về thì điện thoại di động của An An vang lên, đó là Phương Mạc.

"Mạc Mạc." Từ nhỏ tới lớn, An An vẫn gọi anh như thế, cho nên mọi người đã quen với cách xưng hô như vậy.

Một tay Phương Mạc cầm ly rượu, một tay cầm điện thoại, dựa người lên quầy bar ở bên cạnh, hình người cách đó không xa: "Ừ, có một ngôi sao nổi tiếng đang ở đây, có muốn gặp mặt hay không? Người em thích đó."

"Ai vậy?" An An có chút hứng thú.

"Soái ca, Cố Ngự."

"Hả? Thật sao?" An An rất ít khi mê mẫn ngôi sao nổi tiếng nào, nhưng người này quả thật là ngoại lệ.

Uông Thanh Mạch đang lái xe, nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt hưng phấn của An An, sau đó lắc đầu một cách quả quyết.

An An bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm một câu: "Tại sao?"

Câu nói với Uông Thanh Mạch không lớn, nhưng Phương Mạc lại nghe được: "Em đang ở đâu, chơi với anh chàng đẹp trai nào?"

An An trừng mắt nhìn người bên cạnh, nói vào điện thoại: "Uông Thanh Mạch."

Ba chữ Uông Thanh Mạch vừa thốt lên, ở bên kia điện thoại, Phương Mạc lộ vẻ sửng sốt một chút rồi phản ứng một cách yếu ớt: "Em tiếp tục chơi đi. Chịu thôi, để lần sau."

Một ngày bình yên cũng sắp qua, trước khi đi ngủ đã xảy ra không ít 'ma sát'. An An nghiêng người nằm trong lòng Uông Thanh Mạch. Cơ thể được không thoải mái, thỉnh thoảng cổ họng tằng hắng hai tiếng, uốn éo thân thể.

Một lát sau, An An cảm giác rõ ràng thân dưới của người đàn ông không được đứng đắn, Uông 'lão nhị' có xu hướng ngẩng đầu.

An An khẽ khom người lại, sau đó cảm giác cơ thể của Uông Thanh Mạch hơi lui về phái sau. Trong lòng An An mĩm cười xấu xa, bả vai hơi rung động vài cái.

Mà lúc này, Uông Thanh Mạch lại nhích về phía trước một chút, hơi thở phun lên trên tai của cô: " Khi nào 'họ hàng' của em mới bỏ đi?"

"Đi hay không cũng không liên quan gì tới anh." An An nói xong bật cười.

Uông Thanh Mạch không nói nữa, An An chỉ cảm thấy hơi thở càng ngày càng nóng, nụ hôn chạm vào trên tai của cô.

Cảm giác ngưa ngứa nhột nhạt, cô không tự chủ được, rụt cổ lại: "Đừng phá."

Uông Thanh Mạch ừ một tiếng, nhưng tay và miệng vẫn không buông tha. Bàn tay đặt trên hông của cô, vuốt ve nhẹ nhàng. Miệng thì trượt từ từ trên gáy của cô, mang theo nụ hôn lành lạnh trêu đùa. An An gào thét trong lòng 'sai lầm rồi, sai lầm rồi'.

Đàn bà đói khát đã lâu không biết có nhịn nổi hay không!

Ra tay thẳng thừng! Khả năng trêu đùa cô của Uông Thanh Mạch càng ngày càng tăng vọt. Lúc ban đầu thì chỉ xoa xoa bờ vai, về sau nữa thì bắt đầu hôn nhẹ, bắt đầu từ khuôn mặt, trán, sau đó nhắm ngay miệng nhỏ của cô mà gặm nhắm không ngừng. Tại sao lại thế này, mỗi lần đều khiến cô nhịn không được, muốn giơ tay đầu hàng.

"Khi nào 'họ hàng' của em đi khỏi?"

"Không đi."

"Vậy thì chúng ta đành phải chiến đấu trong chiến trường đẫm máu thôi."

"Cút. . . . . ." An An hét lên giận dữ.

Nụ hôn càng ngày càng sâu, đầu lưỡi tấn công mạnh mẽ vào khoang miệng, khuấy động lưỡi cô không còn chỗ trốn. An An ô ô phản đối, nhưng người đàn ông kia lại không vì phản ứng 'dục cự hoàn nghênh' của cô mà muốn buông tha.

Chỉ có 'thở hồng hộc' mới có thể hình dung tình trạng của hai người lúc này.

Bị An An lăn qua lăn lại quá mức, 'súng' của Uông Thanh Mạch đang chứa đầy đạn, không cách nào không chỉa thẳng vào bụng dưới của An An.

Rất lâu sau, tình trạng ác liệt này mới từ từ tan biến, rốt cuộc rồi An An cũng có thể thở hắt ra. Tuy mấy lần trước xảy ra những chuyện như thế này, cô tự làm tự chịu, nhưng lần này cô phải cầu xin thật khổ sở. Nếu không phải nghĩ tới 'chiến trường đẫm máu', cô có mấy cái mạng nhỏ cũng không đủ cho cô chết đi sống lại.

"Đúng rồi, anh lấy tiền đâu ra mua biệt thự?" Lúc hai người bình tĩnh lại, hơi thở của An An cũng trở nên ổn định thì đột nhiên cô nhớ tới vấn đề này.

"Mượn của Phương Mạc."

"Mẹ nó..."

"Đã trả hết rồi."

"Hành vi này của anh gọi là hối lộ."

"Người nhận hối lộ không phải là anh."

"Khinh bỉ con người của anh như thế."

Sau cùng, Uông Thanh Mạch thấp giọng bên tai của cô nói: "Bảo bối, đây là quà lễ, cho đủ thành ý thôi."

Ẩn giấu tình yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ