Chương 2: Gặp lại

9.7K 192 1
                                    

  An An. Họ An, tên An, đại danh An An, nhủ danh An An. Được rồi, tóm lại, cô chính là An An.

An An hai mươi lăm tuổi, vóc người cao gầy, tướng mạo thuần mỹ, tính tình hơi hủ, phần lớn thời gian ưa chơi giả trư ăn thịt cọp. Mới xâm nhập xã hội phức tạp có hơn nửa năm mà đã hòa đồng như cá gặp nước.

Tại công ty địa ốc, một thân đồ công sở màu đen, váy dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân thon dài mượt mà, một đôi giày cao gót cao 7cm màu đen. Tay trái cầm một cuốn sổ tay kiến thức tiêu thụ địa ốc, tay phải chống má, con mắt nửa hí như muốn sụp lại với nhau đến nơi. Loại kiến thức chuyên môn đáng ghét này tuy không khó nhớ nhưng mà ai đụng đến cũng nhanh chóng buồn ngủ chết thôi.

Kiến thức chuyên môn không thuộc làu cũng không thể được, nếu không đến lúc tư vấn mà báo sai số liệu hay có gì sơ sót thì rất dễ bị khiếu nại. Về sau ngẫm lại cũng là hợp tình lý thôi. Mấy căn hộ này giá đều từ 70,000 tệ/ 1m2, người mua được cũng không phải tầm thường nên có xét nét bắt bẻ cũng là bình thường.

Nơi An An làm việc, từ thiết kế, đến trang hoàng nội thất, các trang thiết bị, mọi thứ đều đứng đầu. Dù có như vậy thì cũng không thể làm khách hàng hoàn toàn hài lòng. Đối với khách hàng nào hay bắt bẻ mà không ra dáng ' Thượng Đế ', An An thường thường bất đắc dĩ vỗ trán, ông trời ơi, mẹ đất ơi, sét đánh chết con đi!

An An làm nhân viên kinh doanh một tháng lẻ sáu ngày, thành tích không nổi trội cũng không rơi ở phía sau.

Nếu nói tại sao cô muốn làm ở đây, không phải thời nay trên mạng đều nói cái gì mà quy tắc ngầm trong ngành bất động sản sao, cô muốn thử xem thế nào. Mà cái gọi là thử, thật ra nói một cách thẳng thừng, hai chữ hình dung tâm tính An An là "khiêu khích" . . . . .

Khuôn mặt thuần khiết vô hại che giấu cho cô tính cách ngược ngạo nhiều năm liền. Từ trong xương tủy, đó là một loại đanh đá chua ngoa mà đám trẻ lớn lên cùng cô là rõ ràng thấm thía nhất. Trèo tường, leo cây, đánh nhau, đó là những chuyện mà từ nhỏ cô đã biết làm. Lớn hơn một chút nữa, lôi kéo một đám nhóc con đánh từ viện này sang viện kia (kiểu nhà tứ hợp viện). Nhưng nhà nhà đều biết, con nhóc hay gây chuyện kia chính là hòn ngọc quý trên tay lão An, được cưng chiều như ông trời con, dù là ai cũng không làm gì được. Những năm này, có thể trị được cô cũng chỉ có người kia.

Trước lúc tan ca mà còn có một vị ' Thượng Đế ' viếng thăm, đã tư vấn, đã hướng dẫn thăm quan ngôi nhà mà người lại không chịu đi.

"Xong việc cùng nhau đi ăn một bữa cơm." Người đàn ông làm ra vẻ cô nhất định sẽ đồng ý, trong đôi mắt rất "gian" đầy tự tin.

"Lâm tiên sinh, ngại quá, tam tầm chồng tôi sẽ tới đón tôi." An An vô cùng lễ phép không khách khí trả lời lại.

Nặn một cái mặt cười vui vẻ tiễn người đi, sau đó tâm tình khó chịu đặt mông ngồi phịch ở trên ghế sa lon.

Bình Tử không biết quỷ không hay lại gần bên cạnh An An: "Cậu kết hôn bao giờ, sao lúc đầu không nghe thấy cậu nói gì."

"Tớ không thể kết hôn sao?"

Bình Tử nghẹn họng, chu môi, vẻ mặt hoài nghi nhìn về cánh cửa phòng thay quần áo đã bị khép lại.

"Rốt cuộc là cậu có chồng hay chưa vậy?" Suy tư hồi lâu, Bình Tử vẫn như cũ u mê hỏi vọng vào trong cánh cửa kia.

Hôm sau, sau một đêm suy tư rối rắm, rốt cuộc Bình Tử không nhẫn nại được tò mò, mon men lại hỏi An An: "An An, cậu đã kết hôn thật rồi hả?"

"Uhm." Đây coi như là cho đáp án.

"Thật khó tin."

"Tớ không thể kết hôn à!" Kết hôn thật kỳ quái sao, thiệt là.

"Không phải. Ý của tớ là, cậu còn trẻ thế mà đã kết hôn rồi." An An mới hai mươi bốn tuổi mà đã kết hôn.

"Tớ lấy chồng lúc 23 tuổi." An An cũng không thèm để ý đến cô bạn, đôi mắt trong trẻo tự nhiên nhìn thẳng về phía trước.

"Ngất, chủng tộc tảo hôn. Vậy cô đi làm đã hơn một tháng mà chưa hề thấy chồng cô xuất hiện lần nào."

"Anh ấy bận, không ở Bắc Kinh."

Quả thật là rất bận, bận đến mức vợ anh là cô cũng không thấy được người đâu. Thứ gọi là nhớ nhung, không đụng vào thì không biết đau thế nào, một khi đã chạm phải thì sẽ giống như bị vuốt mèo sắc nhọn cào cấu không ngừng.

An An vẫn quen với loại phương thức chung sống này, tuy nói mới đầu cô cũng muốn nổi khùng, cũng đánh mắng khóc nháo, nhưng cô cũng hiểu anh không có lựa chọn nào cả.

Ăn trưa xong, An An tìm một chỗ vắng người yên tĩnh, lấy điện thoại ra gọi đi. Sau vài tiếng chuông, đầu kia đã có người bắt máy, một âm thanh mạnh mẽ tràn đầy thu hút.

"Bảo bối, nhớ anh hả."

"Ừ." Đáy lòng An An quả thật nhớ nhung, cũng khó chịu, tiếng nói sau đó cũng mang theo chút nũng nịu.

"Giận rồi?"

"Ừ."

"Ngoan, ít ngày nữa sẽ về với em."

"Ừ."

"Lại ăn vạ."

"Ừ."

Liên tiếp "ừ" mấy lần, An An bật cười khì một tiếng, cười xong tâm tình đã tốt hơn nhiều.

"Anh có ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ không đấy!"

"Một đám đực rựa, lấy đâu ra hoa hả."

"Thế còn cỏ thì sao?" An An thật là hủ, xem không ít tiểu thuyết, mấy thứ văn vẻ đam mỹ bay đầy trời, cho nên anh cũng biết kiểu nói chuyện của cô, rất biết phối hợp mà phụ họa.

"Cỏ đã có chủ, anh chậm chân mất rồi." Giọng đàn ông trầm thấp, cũng không thiếu nhu hòa, nghe được ý cười đùa giỡn đáy lòng An An có chút tê ngứa.

"Ông xã, em yêu anh."

"Bảo bối, anh cũng yêu em."

Cuối cùng, hai người kết thúc cuộc gọi trong tiếng yêu buồn nôn sến rện. Tình yêu của họ bắt đầu từ khi cô biết yêu là gì, anh lại cùng lớn lên bên cô, từng bước từng bước dụ dỗ cô yêu anh.

Tâm tình vui vẻ, An An lại gặp thêm một chuyện vui nữa. Vị ' Thượng Đế ' mấy ngày trước đến xem nhà hôm nay gần tan tầm lại đến. Bình Tử ở một bên vừa cười vừa chuẩn bị hợp đồng, An An đặt một ly café đặt trước mặt ' Thượng Đế '. Làm xong thủ tục, giao tiền đặt cọc, giao chìa khóa, mọi thứ đã hoàn tất. Người đàn ông ngồi đối diện bất đắc dĩ cười: "Tôi tên là Triệu Dư, không phải gọi là ' Thượng Đế '."

Lời mới nói ra, An An hoảng sợ trừng mắt, bộ mặt lúng túng cười gượng gạo, mồ hôi vã ra, sao lại bị hắn nghe được vậy.

Tiễn ' Thượng Đế ', Bình Tử lắc eo nhỏ, ưỡn bộ ngực không tính là đầy đặn, ngón trỏ chọc chọc bả vai An An : "Tôi tên Triệu Dư, không phải gọi là ' Thượng Đế '." nhái lại y chang, rất có thần thái. Hai người đồng thời phì cười, mặc kệ tiền nhiều hay không, tiền hoa hồng coi như đã vào tay rồi.

Bình Tử nịnh nọt lấy lòng cô muốn được thưởng, An An gật đầu nhận lời, đợi nhận lương sẽ cùng cô nàng đi trung tâm thương mại cho cô nàng tha hồ chọn lựa (một thứ).

Lúc nào An An cũng có điểm hấp dẫn người khác, khi thì ngây thơ, thỉnh thoảng kiều mỵ, lúc thì cường hãn, có khi lại quyến rũ. Có vài vị khách đã được nếm qua những biểu hiện này của cô, a dua nịnh hót quen rồi, mấy thủ đoạn trên thương trường của cô cũng ngày càng nhiều hơn.

Buổi chiều, An An vùi đầu sắp xếp lại các ghi chép tiêu thụ gần đây, Bình Tử vội vàng vỗ vào đầu cô: "Vị khách khó phục vụ tới kìa, nhanh lên, nhanh lên nào."

An An còn đang nghĩ có vị khách nào mà khó phục vụ nữa, bây giờ có khách nào mà dễ phục vụ đâu. Ngẩng đầu, cái miệng lập tức tròn thành chữ O, mắt to trừng trừng, cái bút trong tay rơi đánh cạch xuống đất.

Người đến một thân quân phục màu xanh lá cây, đường cong cường tráng như điêu khắc, đưa lưng về phía ánh sáng càng thêm có vẻ cứng rắn lạnh lùng. Thấy người sắp vào đến, An An vội xoa nắn gương mặt cứng ngắc rồi bước nhanh tới, đáy lòng cảm thán, vị khách này quả là khó phục vụ a!

Vội vàng đi tới cửa, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: "Hoan nghênh quý khách."

Ánh mắt người đàn ông lành lạnh, chỉ hơi hơi liếc An An rồi gật đầu không lên tiếng. Ngoài cửa có người đi theo, không phải sáu người mà chỉ có hai thôi, tư thế quân nhân tiêu chuẩn đứng cạnh xe chờ. Cũng may, lần phô trương này không dọa người lắm.

Bình Tử đẩy An An đang hơi ngơ ngác làm cho cô hồi thần, lúc này mà còn thất thần nữa, thật là... Xoay người đuổi theo bước chân người đàn ông, mở miệng nói: "Tiên sinh, ngài tới xem nhà?"

Người đàn ông hơi nhếch môi, đi thẳng lại chỗ sa bàn xem mấy cái mô hình, sau đó tùy ý rút tay đang đút trong túi quần ra, ngón tay thon dài mạnh mẽ chỉ chỉ vào mấy biệt thự ở vị trí chính giữa. An An lập tức giật mình, sau đó phản ứng kịp thời, gạt đi vẻ mặt hơi ngu với nụ cười không phải là khéo cho lắm. Phản ứng của cô khiến cho khóe môi người đàn ông mặt lạnh khẽ cong lên.

Cách đó không xa, Chu Tiến choáng, tổ trưởng Mậu Ninh bên cạnh cũng choáng, những người khác đứng ở cửa không thấy được, mà ở chỗ xa nhất, Bình Tử thấy những người khác giật mình, cô còn chưa lấy lại tinh thần cũng không biết xảy ra chuyện gì, ở bên kia tự nhiên vô tư vô tâm.

An An kéo khóe môi, mở trừng hai mắt, sửa sang lại vẻ mặt, rốt cuộc ngưng co giật khóe môi: "Tiên sinh, thật xin lỗi, mấy ngôi nhà này chúng tôi không bán ra ngoài."

Người đàn ông đứng chắp tay, ánh mắt u ám thâm thúy, bắn ra ánh sáng lạnh lẽo. An An đứng gần, trong bụng một trận run rẩy. Sau đó quản lý Chu Tiến vội vàng đi tới đẩy An An, cười nói: "An An, đi lấy chìa khóa mời thủ trưởng đi xem đi."

An An dạ rồi quay đầu đi lấy chìa khóa, quản lý ở một bên cung kính lễ độ chỉ dẫn ' Thượng Đế ' đi ra ngoài.

"Quản lý, anh đi không?" An An bước nhanh ra, ở bên cạnh quản lý nhỏ giọng hỏi.

An An nói xong, liền nghe Chu Tiến nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy nói: "Không, cô đi là được rồi, chiêu đãi thủ trưởng cho tốt."

An An cúi đầu thầm nghĩ xong đời, dùng nếp nhăn vốn dùng để đưa tình giữa lông mày hai người ' mãnh liệt ám chiến '.

Chu Tiến lúng túng cười nói: "Để An An đưa ngài đi xem, nếu cần gì chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn."

Người đàn ông gật đầu, sau đó quay đi về hướng mục tiêu.

Chỗ An An làm việc, bán hoặc cho thuê 15 tòa lầu, bảy ngôi biệt thự. Mà thiết kế bảy ngôi biệt thự tất cả đều là tiêu chuẩn cấp năm sao. Những người khác kinh ngạc không vì giá tiền của nó mà vì người sở hữu nó.

Chỉ có An An ngược lại, cuộc sống của một dân thường, thứ thiếu chính là tiền. Đi khoảng 10', một nhóm bốn người đều không nói lời nào. An An vẫn duy trì tác phong cách người phía sau một mét trở lên, hai thước trở xuống. Vóc người cao gầy hoạt bát hấp dẫn, do thời tiết nóng bức mà sắc mặt hơi đỏ.

Mở cửa, An An vào trước, người đàn ông theo sau, hai người tùy tùng lần nữa thức thời dừng chân ở ngoài cửa.

"Cả tòa biệt thự diện tích 486 m2, diện tích thực dụng 458 m2. 6 phòng 3 sảnh 3 buồng vệ sinh, có nhà xe, vườn hoa trước mặt diện tích 100 m2. Lầu thượng có hồ bơi lộ thiên, diện tích 46 m2." An An giới thiệu kết cấu biệt thự, sau đó đi tới ban công chỉ ra bên ngoài: "Tầm nhìn trống trải, không bị các tòa cao ốc khác che chắn."

"Từ bên này nhìn lại, phía trước là quảng trường có mô hình suối phun nhỏ, lúc nhàn rỗi có thể ngồi uống cà phê, phơi nắng."

An An đi trở về, sau đó đưa tay ra dấu xin mời đi lên lầu: "Chúng ta xem bố cục trên lầu."

Giảng giải nửa ngày, An An nhíu mày, liếc nhìn cái mặt lạnh nhạt bên cạnh, giống như những lời này hắn đều không nghe lọt tai . Tầng thượng càng thêm thoáng đãng, không khí cũng trong lành hơn. An An nhìn ra xa, trong lòng mắng, mẹ nó có tiền thật tốt, chỗ đứng chính là không giống nhau, ngay cả không khí cũng bất đồng.

Cơn gió nhẹ thổi trúng An An đang khoan thai tự đắc, lại đột nhiên nghe được người đàn ông phía sau mở miệng nói: "Váy lại ngắn hơn so với lần trước." Lời nói khó khăn mới thốt ra, âm thanh trầm thấp, cũng không thiếu vẻ khêu gợi. Tỉnh táo lại, An An mới oán thầm, ai trần trụi chứ hả... muốn đùa....  

Ẩn giấu tình yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ