Người ôm nhau thật chặt, linh hồn an ủi lẫn nhau! An An bị Uông Thanh Mạch giày vò, toàn thân nhũn ra, nhưng cánh tay lại có sức vòng quanh bả vai.
Uông Thanh Mạch hôn lên gò má của An An, trán, lông mày, mí mắt... thương yêu lôi kéo cổ tay của cô, ánh mắt tràn đầy tự trách.
An An vùi đầu mình lên cổ của anh, thấp giọng nói: "Ông xã, ôm chặt em!"
Ngày hôm sau, mọi người thu dọn hành trang, tạm biệt Vương Ngôn Kính, đoàn người trở về Bảo Định. Sang ngày hôm sau, Uông Thanh Mạch an bài công tác xong, liền dẫn An An trở về Bắc Kinh. Tuy rằng công việc bề bộn, nhưng anh thật sự lo lắng để An An một mình. Hiện giờ, anh hận không thể đi đến đâu cũng phải cài chốt cho cô.
An An trở về sở nghiên cứu báo cáo. Mọi người đều biết rõ chuyện An An bị bắt cóc, cho nên cô vừa về đến là tất cả mọi người đều vây quanh hỏi thăm quan tâm lo lắng tình trạng của cô.
Trâu Hồng là người quan tâm nhiều nhất, thiếu chút nữa là lột sạch quần áo của An An ra để kiểm tra xem có còn bị thương chỗ nào nữa không. Cũng may là chỉ có cổ tay bị sưng đỏ, mọi người cũng xem như yên lòng một chút.
Ban lãnh đạo cũng đã biết đến sự việc này, đơn vị cho An An nghỉ phép ba ngày ở nhà nghỉ ngơi. Trình Tiêu Diệc cũng nghe nói đến chuyện này, hai người đối mặt gặp nhau ở hành lang.
An An vốn muốn tránh ra, kết quả bị Trình Tiêu Diệc tiến lên phía trước, ánh mắt quả thật lộ ra vẻ lo lắng. Trong mắt An An có chút bất ngờ khó hiểu.
"Không có việc gì là tốt rồi. Mọi người rất lo lắng!" Trình Tiêu Diệc nhàn nhạt mở miệng nói.
An An chớp chớp mắt, còn chưa mở miệng thì Trình Tiêu Diệc đã xoay người trở lại phòng làm việc của mình.
Thở dài, An An bước ra khỏi sở nghiên cứu. Uông Thanh Mạch đã tới đón cô, xe đậu trước cửa lớn. An An đi ra, lên xe.
"Mẹ anh đã trở về, thật lo lắng cho em. Mình về nhà đi."
"Dạ. Em muốn tụi mình ngày mai về Thành Đô. Em muốn thăm cha một chút."
"Ừ."
Đối với chuyện này, quân khu Bắc Kinh và các quân khu khác đã biết được. Chuyện An An bị bắt cóc tuy rằng không phải chuyện lớn gì, nhưng với thân phận của cô thì không thể không khiến người khác chú ý tới.
Hai người mua vài thứ về thăm nhà. Mới vừa vào cửa, mẹ Nham Tử, bà Trần Khê đã nhào ra, kéo An An lại gần, nhìn từ trên xuống dưới, đôi mắt đỏ bừng: "Bảo bối, nói cho mẹ nghe nào, bị thương ở đâu?"
Uông Thanh Mạch nhìn hai người phụ nữ anh thương yêunhất, cũng như không biết làm sao với họ nhất ở trước mặt, đôi mắt hai người đều đỏ bừng.
An An vươn tay ôm cổ bà: "Mẹ, con đã không sao, cũng không bị thương. Con vô cùng anh dũng, không làm mất mặt nhà mình đâu."
"Con bé ngốc này, mạng người quan trọng hơn, thứ khác đều là 'phù vân'." Mẹ Nham Tử vỗ vỗ lưng An An. Đang lúc bị cảm, nghe tin An An bị bắt cóc, trước mặt bà bỗng dưng tối sầm, gần như ngất đi.
An An buột miệng cười: "Mẹ, ngay cả phù vân* mà mẹ cũng biết sao? Rất fashion nghen!"
*Chắc các nàng ai cũng hiểu chữ phù vân có nghĩa là gì phải không? Thật ra thì chữ 'phù vân' này lần đầu tiên được nhắc đến trong một bộ phim của Châu Tinh Trì. Mãi đến năm 2002 mới được dùng rất phổ biến. Ở đây An An đùa với mẹ Nham Tử, ám chỉ bà thuộc thế hệ trước mà nói chuyện lại dùng ngôn ngữ của thế hệ sau đấy ạ.
"Dĩ nhiên rồi, mẹ là một bà mẹ gừng cay thời đại mà."
An An nói mẹ Nham Tử từng trải cũng chỉ vì muốn trốn nặng tìm nhẹ, tránh người lớn tuổi phải chịu quá nhiều kích thích.
Nhưng mẹ Nham Tử đã từng làm trong bộ phận quân đội, công tác văn phòng. Tuy rằng chưa từng ra chiến trường, nhưng cũng là nghe qua mắt thấy, cái gì cũng biết.
Đêm đó An An và Uông Thanh Mạch ở lại nhà. Sáng sớm hôm sau, hai người đi đến phi trường quân dụng Bắc Kinh, đáp máy bay trực thăng về thẳng Thành Đô.
Tư lệnh An phái người lái xe tới đón bọn họ. An An biết cha lo lắng, cho nên cố gắng ổn định cảm xúc. Tuy rằng chuyện đã qua rồi, nhưng trong lòng vẫn còn lưu lại chút ám ảnh.
Đến bộ tư lệnh, Cha An đang chờ bọn họ. Lúc An An nhìn thấy cha, cô lại không thể tự khống chế được, trực tiếp ngã nhào vào lòng ông.
Một thân Tư lệnh An kiên cường chính trực, sống lưng cao ngất, nhưng đôi tay thì lại run run, ôm con gái cưng trong lòng, vỗ nhẹ lưng cô.
Uông Thanh Mạch đứng một bên nhìn cha con ôm nhau, trong lòng vô cùng cảm kích, tạ ơn trời xanh không để cho An An gặp chuyện không may.
Từ sau khi việc này xảy ra, trong lòng Uông Thanh Mạch đã có quyết định của chính mình.
Cảnh cha con gặp mặt cũng mau kết thúc. Dù sao Tư lệnh An kia cũng là một lão quân nhân cường thế số một. Thân tình dù sâu cỡ nào cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc trần trụi, ông chỉ là dò xét cẩn thận An An.
Chiều đến, mẹ An An, bà Vương Á Viêm cũng đến Thành Đô. Một màn người thân gặp mặt lại xảy ra, hai mẹ con ôm nhau vừa khóc vừa cười, trông rất buồn cười.
Buổi tối, mẹ An An làm vài món ăn ngon, đều là những món An An thích ăn hàng ngày.
Uông Thanh Mạch uống vài ly rượu với Tư lệnh An. An An chỉ lo ăn, cuối cùng ăn tới bụng nhỏ phình to chờ được tiêu hóa.
Thật ra, An An gặp phải tai kiếp này cũng không cảm giác sợ hãi gì lắm. Nhưng trải qua lần này, cô hiểu được người thân bên cạnh là quan trọng tới cỡ nào. Cho nên về sau, cô sẽ không bao giờ để mình lâm vào khốn cảnh nữa.
An An nằm nằm rồi lại ngủ thiếp đi. Một lát sau, cảm thấy một luồn hơi thở ấm áp nhích lại gần, An An biết được người này là ai, lồng ngực ấm ấp từ thuở ấu thơ. Mẹ An vuốt vuốt tóc của An An, đôi mắt lại đỏ lên.
An An mở mắt ra, nhìn thấy mẹ đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, nhìn mình một cách thương yêu.
"Mẹ, đừng lo lắng! Không phải con tốt lắm sao?"
"Mẹ nghĩ tới thôi là sợ. Nếu quả thật con xảy ra chuyện, con nói thử xem làm sẽ sống như thế nào?"
"Mẹ, người yên tâm đi. Về sau con nhất định sẽ tự bảo vệ mình cho tốt, không để bản thân gặp nguy hiểm nữa đâu."
An An ôm cánh tay của mẹ, dựa vào ngực của bà, hưởng thụ tình thân.
"Sắp tới Nguyên Đán rồi, hôn lễ chuẩn bị xong chưa?" Bà Vương Á Viêm quay đầu hỏi.
"Con vừa trở lại, chưa mua gì hết. Hôm qua mẹ Nham Tử trở về, bà nói sẽ phụ con xử lý."
"Ừ, chị Trần làm việc mẹ cũng yên tâm. Mẹ sẽ giúp con chuẩn bị chút chút, con thích gì mẹ mua cho con."
"Mẹ, mẹ cha ráng giữ gìn sức khỏe, không sinh bệnh, không để cho con lo lắng, như vậy là đủ rồi!"
Khó có khi hai mẹ con thoải mái như vậy. Bản lĩnh đấu tranh của hai người này lâu nay là số một. Tư lệnh An từ bàn ăn dõi mắt nhìn theo, gương mặt cường tráng khẽ mỉm cười, rất đúng tiêu chuẩn của người cha hiền.
"Cha, con muốn để An An bên cạnh mình." Uông Thanh Mạch cũng đang nhìn hình ảnh hai mẹ con trên ghế sa lon.
"An An lớn rồi, cha cũng đã có tuổi, con tự mình lo liệu đi. Nhưng An An bị điều độngnthường xuyên sẽ có ảnh hưởng không tốt."
"Con biết! Trong lòng con đã có dự tính."
An An và Uông Thanh Mạch ở lại Thành Đô hai ngày rồi trở về Bắc Kinh. Ngày hôm sau An An đi làm, Uông Thanh Mạch cũng trở về Bảo Định.
Hôm trở lại đơn vị, sở trưởng liền kêu An An vào.
"Đi thăm cha cháu rồi hả?" Thiếu tướng Trương Viễn ngồi trên ghế dựa đằng sau bàn công tác, nhìn An An nói.
"Dạ, cháu không về nhất định cha sẽ lo lắng mãi. Lớn tuổi rồi, ông cần tụi nhỏ như cháu làm bạn."
Thiếu tướng Trương gật gật đầu, lấy một tờ giấy từ ngăn kéo ra, đứng lên.
"Trung úy An An!" Thái độ tướng quân Trương Viễn nghiêm túc, An An không rõ, nhưng liền biết ý, dậm chân đứng nghiêm: "Dạ rõ!"
"Cấp dưới quân khu nghe lệnh!" An An sửng sốt
"Lực lượng vũ trang nước cộng hòa nhân dân Trung Quốc, bộ chính trị chỉ huy quân sự Bắc Kinh ra lệnh, theo bộ Tổng tham mưu, tổng cục chính trị, các cấp ủy đảng quân sự, lần này Trung Úy An An tiêu diệt phần tử khủng bố tại quân khu Quảng Châu, trong lâm nguy không sợ hãi, tinh thần dũng cảm. Trong biểu hiện lần này, đồng chí Trung Úy An An cũng đã phản ánh tinh thần thông tin và các quy định có liên quan, tăng lên cấp bậc Thượng Úy, ban tặng huy chương chiến công hạng hai." (*Lời editor: câu này edit chính xác từ quân đội là ta chết liền )
An An ngẩn người ra, tướng quân Trương Viễn còn nói gì nữa nhưng cô đều không nghe rõ. Đây là chuyện gì chứ, cô làm gì có khả năng như vậy? Cái gì tiêu diệt phản loạn, cô không phải là con tin liên lụy mọi người thì thôi chứ lập công khỉ gió gì?
"An An, đây là vinh dự, cũng chính là áp lực. An An, sao ngớ người ra như thế?" Trương Viễn nhìn bộ dạng thất thần của An An mà muốn bật cười. Trương Viễn cũng đã gần 50 tuổi, là người quen cũ của Tư lệnh An, cho nên đối với An An, cho dù làm việc công tư phân minh, nhưng cũng không thể thương yêu đứa cháu này.
An An định thận lại, không hiểu nhìn Trương Viễn: "Sở trưởng, hình như cháu không đủ tư cách tiếp nhận công trạng và cấp bậc này!"
"Đây là mệnh lệnh của quân khu. Đây là vì cháu dũng cảm và cơ trí trong lúc tác chiến, bộ lãnh đạo đều thấy được. Nổ tung cả con thuyền, công lao không nhỏ đâu! Cũng coi như là cứu hết mọi người. Nếu không cứ tiếp tục đánh thì không biết phải hao tổn biết bao nhiêu rồi."
"Thế sở trưởng ạ, nếu như không phải cháu bị bắt thì có lẽ không bị tổn thất nhiều như vậy. Cháu thấy là mình liên lụy mọi người nhiều hơn. Cháu nhận công lao này thì thật là ngại ạ!"
"Đầu cháu suy nghĩ nhiều quá! Quân khu luận công bang thưởng, cháu bị bắt, nhưng không phải lỗi của cháu. Cuối cùng cũng vì cháu mà cứu mọi người ra. Nhận nhanh đi, đừng lo lắng!" Sở trưởng Trương đưa mệnh lệnh cầm trong tay ra trước mặt An An.
"Dạ, cám ơn sở trưởng! Cháu sẽ tiếp tục cố gắng."
An An vừa đi ra vừa sững sờ mất hồn, giống như đang mơ. Vừa mới xuống lầu, cô dừng chân lại trên bậc cầu thang, bất động.
"Trời ơi!" An An cảm thấy như vừa nằm mơ xong, quân trạng trên tay mà giống như đồ giả, mệnh lệnh trong tay mà giống như là giả, tất cả đều là giả. Cứ như vậy, An An nhéo nhéo cánh tay của mình, còn là nhéo mạnh, nhéo đau tới mức phải méo miệng mà vẫn không tin.
Trở về phòng làm việc cầm điện thoại đi ra ngoài, gọi cho Nham Tử nói chuyện. Uông Thanh Mạnh ân cần không nói chuyện gì khác. An An có cảm giác hình như bối cảnh của mình dính dáng tới chuyện này thì phải, nếu không chuyện tốt như vậy sẽ không rớt trúng đầu mình.
Sau cùng, Uông Thanh Mạch nói một câu khiến An An bình tĩnh trở lại. Nhưng nói gì thì nói, cô cũng thấy mình gặp họa được phước! Câu nói luận công ban thưởng kia của sở trưởng không có sai, Uông Thanh Mạch bị Trương Tư lệnh gọi một cú điện thoại, phê bình tối tăm mặt mũi. Nhưng sau cùng ông cũng thông cảm được sự nóng vội của anh, đội đặc chiến số 0 cũng đã anh dũng tác chiến, thành công tiêu diệt một thuyền đầy phần tử khủng bố, cho nên lấy công chuộc tội. Chuyện riêng tư cũng nên kết liễu cho rồi.
Thoáng cái đã qua mười ngày, gần đây An An bận rộn chuẩn bị gì đó cho hôn lễ của mình. Tan sở, cô gọi điện cho Bình Tử, rủ cô nàng đi dạo phố chung.
Bình Tử không còn trốn tránh cô giống như lúc trước nữa. Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, ánh mắt càng ngày càng quyến rũ. Khi giơ tay nhấc chân cũng biểu lộ sự quyến rũ cần có của một người phụ nữ. An An nhìn một cái cũng biết đây chính là kết quả ngọt ngào của tình yêu.
Vết thương trên cổ tay của An An cũng đã lành, nên không muốn kể chuyện bị thương cho Bình Tử nghe, nếu không thì lại bắt đầu giải thích một trận. Gần đây cô đã hết chịu nổi nữa rồi, người quen biết mỗi ngày đều gọi tới, hết điện thoại này tới điện thoại khác, cô phiền chết đi thôi.
Thật ra cô biết mọi người quan tâm lo lắng cho cô, nhưng ngày nào cũng phải giải thích, ngày nào cũng nói đi nói lại một câu chuyện, khó tránh cho cô phát bực lên.
Còn có hơn nửa tháng nữa là Nguyên Đán rồi, tất cả mọi người vui vẻ chờ nghỉ Tết, còn cô thì lại khua chuông gõ mỏ chuẩn bị hôn lễ. Cô lại không thể trông cậy vào đại thủ trưởng nhà cô. Lần trước chia tay, cả hơn mười ngày rồi không gặp.
Cô thử mấy kiểu áo cưới nhưng không vừa ý cái nào. Những chuyện khác cũng đã đâu vào đấy, chỉ còn vài ngày nữa là có thể phát thiệp cưới rồi.
Cô vốn muốn tìm Kiều Kiều đi mua đồ với cô, nhưng dạo này Kiều Kiều và Lâm Tiếu dính nhau như sam. Trừ lúc Lâm Tiếu thi hành nhiệm vụ, ban ngày huấn luyện quân sự ở ngoài, thời gian còn lại đều giao Kiều Kiều tự do thao túng.
Hai người dây dưa đã hơn một năm rồi, tình cảm vẫn còn ngọt lịm. Mấy ngày hôm trước, Kiều Kiều có trở về thăm cô một lần, ngày hôm sau đã trở lại Bảo Định. An An đã mắng cô nhóc này không có lương tâm, có bồ quên bạn. Nhưng An An có nói gì thì nói cũng không ngăn được Kiều Kiều kia nhào vào lòng của Lâm Tiếu.
Trong lúc An An khẩn trương chuẩn bị hôn lễ thì lại xảy ra một sự kiện tốt ngoài dự liệu. Nhưng đối với cô mà nói thì đó cũng là chuyện khiến cô vò đầu bức tóc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ẩn giấu tình yêu
Romance"An An: một cô nàng lưu manh, không sợ trời không sợ đất, tương lai sáng lạng, bí mật chất đống. Mạch Mạch: đại thủ trưởng, người yêu nhỏ. Nham Tử: vợ, em yêu anh như vậy, làm sao nỡ trèo tường chứ. Lời văn HE, quá trình kết cục đều là HE, bề ngoài...