Thời khắc hạnh phúc nhất chính là lúc con người ta khó kìm được nước mắt nhất. An An nhìn nụ cười hạnh phúc của Diệp Tử mà cặp mắt ửng hồng. Cô dựa vào người của Uông Thanh Mạch nghẹn ngào nói: "Không ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau này, nhưng nhất định phải nắm chắc những gì đang có trong tay. Ông xã, Diệp Tử rất hạnh phúc."
Uông Thanh Mạch xiết chặt bả vai của An An, than nhẹ vì khó có khi bắt gặp An An cảm tính như lúc này: "Bảo bối, mình làm đám cưới nhé!"
"Hả, cái gì?" Đầu tiên là buộc miệng phản ứng, sau đó thì nghi ngờ thắc mắc. Trước kia, cô chính là người đòi lên đòi xuống chuyện kết hôn, sau đó thì từ từ chuyển thành là anh. Đây là chuyện nực cười giữa hai bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt chăm chú của Uông Thanh Mạch thật sự nghiêm túc: "Bảo bối, mình làm lễ kết hôn đi!"
An An có chút bối rối. Anh nha, năm đó em theo đuổi anh tới tận mông đít, nhao nhao đòi kết hôn, anh liền biệt tăm biệt tích. Bây giờ chị đây đã hết hứng thú thì anh mới nói một câu 'kết hôn đi'. An An liếc mắt, buột miệng nói một câu: "Chị đây còn chưa nghĩ tới."
"Em thua rồi, cho nên chuyện kết hôn là do anh quyết định." Uông Thanh biết cô sẽ như vậy, cho nên anh không thèm đếm xỉa đến phản ứng có chút kỳ lạ của An An, nhíu mày.
"Em đã nói rồi. Lúc đó không tính. Em uống quá nhiều, có nhớ chuyện gì đã xảy ra đâu." An An tiếp tục ăn vạ. Thật ra thì không phải cô không muốn kết hôn. Chỉ là cô thật sự vẫn còn hưởng thụ lối sống bây giờ, vẫn chưa được thỏa mãn.
"Đoán chừng hôm nay cha mẹ hai bên đều đã bàn bạc tính toán kỹ lưỡng. Em cứ ngồi đó chờ mặc áo cưới làm cô dâu xinh đẹp đi."
"Này, không được hùa theo họ như vậy!" Khuỷu tay An An chọt chọt lên ngực của Uông Thanh Mạch, ngàn lần không muốn.
"Em đã sớm là người của anh. Bây giờ mới nói là không muốn, muộn rồi!" Uông Thanh Mạch vừa dứt lời thì xoay người đi về phía bàn của cha mẹ, bởi vì anh nhìn thấy cha anh vẫy tay gọi tới.
"Nè, đợi em với!" An An cẩn thận nâng váy đuổi theo.
Lúc hôn lễ kết thúc là đã hơn bốn giờ chiều. Mọi người xếp hàng kéo lê thân thể mệt mõi trở về. An An níu chặt áo của Uông Thanh Mạch: "Nham Tử, buổi tối em muốn đi phá động phòng."
Mọi người đã thương lượng chuyện này đâu vào đấy, chỉ có cô nàng nhà anh vẫn chưa được cho phép. Bởi vì anh không đi, đương nhiên sẽ không cho phép An An quậy phá vớ vẩn. Cô nhóc kia mà muốn phá thì không chừa mọi thủ đoạn nào.
"Trong lễ kết hôn không được tiện lắm, mà em lại không thể nào buông tha cho Quân Tử được. Anh nhìn kìa, mọi người đều đi, anh cho em đi đi mà!"
"Không được!"
An An hừ một tiếng rồi ngậm miệng không nói chuyện nữa. Trong lòng bộp bộp tính toán như gõ bàn tính.
Về nhà ngủ bù một giấc, tỉnh dậy thì trời đã tối rồi. An An leo xuống giường, nhìn dưới lầu có đám người đang ngồi trong phòng khách bàn bạc chuyện gì đó. Mấy người kia nhìn thấy An An thì im bặt, không tiếp tục câu chuyện của bọn họ nữa. Trong lòng An An thầm nghĩ, nhất định không phải là chuyện tốt, rõ ràng là không muốn cho cô biết.
Lễ thành hôn nghiễm nhiên trở thành sân chơi của bọn họ. Bọn họ chỉ hăng hái uống rượu mà quên cả ăn. Cho nên bây giờ tỉnh lại cảm thấy đói bụng vô cùng. An An xuống cầu thang, than đói ầm ĩ. Mẹ An chỉ đáp lại một câu: "Có cơm ăn rồi! Con ngủ hết nửa ngày, buổi tối làm sao mà ngủ lại đây?"
"Ngủ gì chứ? Buổi tối con còn phải đi náo động phòng."
Nói cho đúng hơn chính là phá phòng người ta. Nhưng An An tính toán kỹ càng như thế nào cũng không thành công phá hoại người ta được. Không được nhìn thấy động phòng mà còn trở thành 'sát vách'. (Lời editor: câu này có nghĩa là không 'rình' được người ta động phòng mà chị An nhà mình lại bị anh Uông ăn sạch đấy ạ...)
Trong lúc ăn cơm tối, An An liên tục bồi rượu cho Uông Thanh Mạch, cha Uông và cha An. Không hiểu vì sao lúc này, rượu trắng ở đâu xuất hiện cả đống, trái một ly, phải một ly, uống liên tục... không ngã mới là lạ đó.
Uông Thanh Mạch biết rõ anh muốn cái gì, nhưng lại không thể. Trên bàn có hai cha hai mẹ ở hai bên, không muốn uống cũng không được. Quả thật kỳ này uống rất nhiều!
Uông Thanh Mạch cảm thấy có chút choáng váng, ôm bả vai của An An nói: "Ngoan, nghe lời anh! Tối nay đừng đi!"
An An gật đầu mạnh mẽ, bộ dạng chân thành. Lúc nào An An cũng hiểu rõ đạo lý này, bất kể chuyện gì xảy ra, thái độ rất là quan trọng.
Đạt được mục đích, bạn nhỏ Uông Thanh Mạch bắt đầu uống thả ga. An An đạt được mục đích, cười gian xảo, nhìn mấy vị lão thành, ánh mắt vừa thương yêu
BẠN ĐANG ĐỌC
Ẩn giấu tình yêu
عاطفية"An An: một cô nàng lưu manh, không sợ trời không sợ đất, tương lai sáng lạng, bí mật chất đống. Mạch Mạch: đại thủ trưởng, người yêu nhỏ. Nham Tử: vợ, em yêu anh như vậy, làm sao nỡ trèo tường chứ. Lời văn HE, quá trình kết cục đều là HE, bề ngoài...