Park JiHoon ngay từ khi tốt nghiệp Tiểu học đã được rèn luyện học bắn cung bách phát bách trúng, cộng thêm gương mặt xinh đẹp thuần khiết từ trong bụng mẹ đã chiếm biết bao trái tim sinh viên trường đại học W. Đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi giới tính, và trong đó bao gồm cả thanh niên sinh viên sắp ra trường Kang Daniel nữa.
Vốn dĩ, Daniel là đội trưởng câu lạc bộ bóng đá của đại học W. Khi được tận mắt nhìn thấy em nhỏ tân sinh viên Park JiHoon, tim không nhịn được lỡ nhịp một cái, liền đi đến quyết định quan trọng làm cuộc đời Kang Daniel rẽ sang một trang mới hoàn toàn.
- Này, mày là đang nghiêm túc?- Ong SeongWoo nghe xong mắt trợn ngược, chỉ thiếu điều rớt ra ngoài.
- Háo sắc, quá là dại trai đi.- Em phó chủ nhiệm câu lạc bộ bóng đá Bae JinYoung cũng tặc lưỡi.
Các thành viên trong câu lạc bộ đồng loạt trao tặng đội trưởng đáng kính của họ ánh mắt khinh bỉ.
Chẳng là Kang Daniel tạm gác việc lại cho họ Bae một thời gian, lí do là gì?
Ừ thì, đi cưa Park JiHoon.
- Mố?
- Sắp tới anh mày sẽ tham gia câu lạc bộ bắn cung, vì vậy sẽ tạm nghỉ đá bóng một thời gian.
Park JiHoon ngồi phê duyệt lần lượt các đơn xin gia nhập câu lạc bộ. Đột nhiên lại thấy tên Kang Daniel.
JiHoon nhớ mặt người này, quá nhớ là đằng khác.
Chẳng qua là ngày nào tan học Daniel cũng lẽo đẽo sau lưng em, còn luôn mồm bảo thích em không ngừng nghỉ. Có hôm đưa em bịch sữa, có hôm lại bánh bích quy, buộc em ăn hết rồi mới chịu về. Đã vậy hằng ngày xuống cantin, mấy nhỏ cùng lớp bàn luận về anh ta liên mồm.
Bảo sao không ấn tượng cho được.
Nói gì thì nói, Park JiHoon hơi bị thu hút bởi Kang Daniel, chỉ "hơi" thôi nhé!
Gương mặt điển trai, đôi khi có chút đáng yêu, là đội trưởng đội bóng đá đương nhiên thể lực vô cùng tốt. Duyệt!
Ngày chung kết bắn cung cấp quốc gia.
Khỏi phải nói Park JiHoon đã mong mỏi và đặt biết bao nhiêu hi vọng chỉ vì cái ngày định mệnh này.
Thế nhưng, vận may không mỉm cười với em.
Trên đường đến địa điểm thi đấu, JiHoon bị ngã xe do va chạm với xe khác, và hậu quả là tay em bị trật khớp.
Kang Daniel vốn đến trước chờ Park JiHoon, khi nghe tin xấu từ mọi người trong câu lạc bộ không khỏi lo lắng, đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhấn số gọi cho JiHoon.
- Đm, ngay từ đầu đã bảo để anh chở mà không nghe.
Park JiHoon chỉ im lặng nhìn Kang Daniel đang vừa mắng vừa lo lắng cho mình, đáy mắt hiện rõ ý cười.
Người này càng lúc càng thấy ngốc, nhưng lại ngốc theo một cách đáng yêu.
- Em đã đỡ đau hơn chưa?
- Em không sao thật mà.
Lời vừa dứt, lại nhận ngay một cái liếc từ Kang Daniel.
