Tuyết vẫn rơi nhiều ngày sau, năm mới cũng chỉ có thể đứng ở trong nhà, may mắn ước chừng một tuần sau tuyết ngừng rơi thì trời rất đẹp, Lí Xu gọi điện thoại, là vì chuyện văn kiện lần trước, muốn mời Nhất Hạnh ăn cơm, nhưng bởi vì công việc bận rộn, cho nên vẫn chưa có dịp.
Năm mới vừa qua, tuyết đọng bên ngoài đã tan hết, mang theo túi sách ra ngoài, đập vào mắt là một cảnh tượng hơi tiêu điều, giống như là cảm giác trống vắng khi mắt đã quen với tuyết.
Các quán ăn bắt đầu náo nhiệt, trên đường mọi người rộn ràng qua lại, tới nhà hàng ăn cua, có rất nhiều thực khách, thật vật vả mới đợi được một chỗ ngồi, mà Lí Xu lại có biệt danh là "Chủ cua", cho nên cứ nhất định chờ bằng được món cua, thật ra khi cô ăn cũng chẳng thấy hương vị gì đặc biệt, bởi vì đang rất đói, mà lại không giống như ăn bánh bao, cắn một phát là được, phải ngồi gở mai cua, chậm rãi lấy thịt ra, ăn từ từ mới cảm giác được chút ít hương vị, chỉ tiếc là hơn phân nửa đã bị Lí Xu tiêu diệt sạch sẽ, mà lại nói tiếp thì bữa cơm này chỉ có Lí Xu vui vẻ mà thôi, sau khi ngốn gần hết món cua trên bàn mới lưu luyến rời tay khỏi bàn ăn, còn nói sau này phải thường xuyên đến ăn. Nhất Hạnh lại không cho là đúng, sau này đi ăn cua, nhất định cô phải ăn no trước.
Sau khi ăn xong đi dạo phố, mọi người đều tản bộ, dọc theo con đường, dạo qua nhiều cửa hàng, mua được không ít đồ. Lí Xu càng mua sắm càng hăng, hưng phấn bừng bừng, chỉ có Nhất Hạnh là kêu khổ cả ngày, lại không thể trở về, đành chịu đựng bàn chân đau nhức mà đi tiếp, nhìn Lí Xu không giảm đi sự hưng trí, mới hiểu được tâm tư của người phụ nữ trong bài hát nọ, đó là một câu: "Phụ nữ tội gì bỏ qua tuổi thanh xuân."
Tuy nói khí hậu vẫn còn lạnh, nhưng dòng thời trang mùa xuân đã lên giá, rất nhiều mẫu mã, sắc thái, màu sắc mới mẻ độc đáo trưng bày trong tủ kính, muôn màu rực rỡ, khiến người ta không tự chủ được mà dừng lại ngắm.
Lí Xu lôi kéo cô, ngón tay chỉ vào một cái áo gió bên trong tủ kính: "Nhất Hạnh, nhìn kìa, cái áo đó thế nào?"
"Ừ, rất được, cậu thích không, vào xem đi?" Cũng đúng lúc cô muốn được nghỉ ngơi một chút, cho nên cũng muốn vào trong cửa hàng.
"Ông trời của tôi, cậu thật là sang, biết đây là loại mặt hàng gì không, mua một cái, mình có nước uống nước lọc một tháng."
Thật ra cô không thông thạo về các thương hiệu, chỉ biết vài hãng, mà cũng là nghe người ta nói lại mới nhớ, nếu thật sự cầm tới trước mắt, không chừng nửa ngày cũng không nhận ra nó là hiệu gì. Lại nghe vừa rồi Lí Xu nói, biết cửa hàng này không phải là nơi người bình thường có thể vào, cũng vội vàng chuẩn bị lui ra.
"Tống tiểu thư." Là một giọng nữ, chủ cửa hàng, đang đứng trong cửa hàng, thấy Nhất Hạnh đứng ở cửa, lên tiếng gọi, giọng điệu vừa khách khí lại nhiệt tình.
Nhìn có chút quen mặt, cũng không nhớ là đã gặp ở đầu, bày ra một nụ cười lễ phép, bà chủ đi tới trước, "Tống tiểu thư, đã lâu không thấy cô, mời vào xem qua, lần trước cô và Lâm tiên sinh ghé qua đây cũng được một năm rồi, chúng tôi mới có hàng mới về, nếu Tống tiểu thư có hứng thú xin mời vào chọn vài món, chúng tôi sẽ nói người đưa lại cho cô.
Lúc này mới nhớ, đây chính là cửa hàng mà lúc cô đi cùng Lâm Tử Diễn tới lễ đính hôn của bạn anh. Thật ra cô tính đi, dạo này cô không cần mua thêm quần áo, vả lại cô cũng không phải là loại tiểu thư nhà giàu, cửa hàng lớn như vậy không thích hợp để cô vào, vừa định tìm cớ rời đi, Lí Xu lại kéo cô đi vào, còn thì thầm: "Hóa ra cậu có quen biết, thật là cơ hội tốt, vào xem, bình thường mình không có can đảm tiến vào."
Nói xong giúp cô đi vào trong cửa hàng, không hổ là thương hiệu nổi tiếng, món hàng khéo léo không thể soi mói về mặt chất lương, ngay cả kiểu dáng cũng là duy nhất, cô chỉ coi lướt qua rồi ngồi lại trên ghế sô pha nghỉ ngơi, nhưng Lí Xu thì lại có sức khỏe quá tốt, kiên nhẫn xem qua từng món đồ một.
"Tống tiểu thư không thích sao?"
Không ai không thích mặc quần áo đẹp, nhưng mà hôm nay thật sự cô khong có hứng thú, lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một lát xem sao."
Cũng may trong cửa hàng lại có khách nào, bà chủ mỉm cười với Nhất Hạnh, lại quay lại tiếp đón khách, "Dư tiểu thư, quần áo cô đặt lần trước đã có."
"Tốt qua, gói lại cho tôi."
Nhất Hạnh vốn không chú ý tới mọi người, lúc nhìn về phía quầy tiếp khách chỉ thấy hai bóng dáng, một người cao gầy, một người mảnh mai, mãi tới khi đối phương quay đầu cô mới nhìn kỹ, mới hơi giật mình, đúng là cô gái mặc váy xanh lần trước, cô gái xinh đẹp cao gầy thấy Nhất Hạnh cũng có chút kinh ngạc, cười hơi yếu ớt: "Xin chào, chúng ta từng gặp nhau rồi."
Theo lệ thường cô đáp một tiếng: "Xin chào." Gặp một lần, có thể chào hỏi.
Lí Xu kêu cô: "Nhất Hạnh, đến đây xem cái này thế nào." Cô đứng dậy đi về phía Lí Xu, các cô ấy thì tính tiền, kiểm hàng, thanh âm nói chuyện không lớn, nhưng cô lại là người thính tai, nên nghe loáng thoáng một giọng nữ lạ, như trêu ghẹo, "Mua quần áo mới để hẹn hò với Lâm công tử à?" Sau đó là tiếng cười hì hì.
Trong lòng cô bỗng có cảm giác có cái gì rơi "bịch" xuo1ng, theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, cảm thấy bản thân có gì đó không bình thường, người ta chỉ nhắc tới họ Lâm, mà đâu chỉ có "người đó" họ Lâm, nhất định là cô qua mệt mỏi nên suy đoán lung tung không đầu không đuôi, nếu để cho Lâm Tử Diễn biết, chắc chắn sẽ bị anh dạy cho một trận, lần trước trong bữa tiệc rượu anh đã nói không biết người ta, hôm nay cô lại còn hoài nghi, gõ gõ đầu, quyết định dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn trong đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Anh Yêu Em Rất Nhiều - Cố Tô Lan
Ficción GeneralThể loại: Ngôn tình hiện đại Độ dài: 58 chương + 5 Phiên ngoại. Edit: mèo Kat + Zun + Trái Táo + Tiểu Kê + Yuki Beta: mèo Kat Nguồn convert: Shop's Cam + Hướng Dương Xanh Hứa Diệc Dương: Khi đó, chung quy còn trẻ, tâm khí cao ngạo, nghĩ đến không a...