6

2K 321 93
                                    

Tôi là một sinh viên bình thường, sống một cuộc sống bình thường, cân bằng giữa chơi và học. Dự định của tôi cũng rất bình thường, đi làm thêm đều đặn lấy kinh nghiệm, ra trường và tìm một công việc phù hợp. Rốt cuộc chưa đi được nửa đời sinh viên lại bị giam trong vòng xoáy đáng sợ này. Bạn cùng chơi với tôi từ trước, Ten, đã bỏ mạng. Tôi đã nói ra cậu ấy học Y để rồi cái chết của Ten là hoàn toàn sai lầm. Tôi chỉ nghĩ được đến thế.

Đang là một giờ sáng, thời gian lộng hành của lũ sói. Tôi ngồi trên giường, nín lặng chờ đợi. Dù chết thì tôi cũng muốn biết danh tính thật sự của lũ giết người. Mà thực ra tôi cũng chẳng có quyền mà khinh miệt họ, vì ai ở đây chẳng từng cướp đi mạng sống của người khác, không bằng cách này thì cách kia. Chúng tôi đáng hận, và cũng đáng thương như nhau.

Jeno và Jaemin là hai người tôi tin. Ở chúng có gì đó làm tôi thấy an tâm. Dù không muốn thừa nhận, cái sáng rỡ trong ánh mắt của Jeno khi nhìn Jaemin cũng giống một ánh mắt của cậu sinh viên năm nhất hay để ý tôi. Có lẽ một sự đồng điệu làm tôi trở nên cảm tính. Cậu sinh viên năm nhất đó đã làm tôi xao động, với vẻ ngoài vô cùng nổi bật nơi đám đông và cách ăn nói hài hước. Nhưng đôi lúc tôi lo sợ Jeno và Jaemin không đơn thuần như tôi nghĩ. Hai đứa có thể che dấu những bí mật lớn rồi quay sang chỉ điểm tôi, cũng như cách cậu sinh viên đó đột nhiên cắt đứt liên lạc với tôi vậy, không một câu chào nào. Chừng hai ngày sau khi cậu ta gần như bốc hơi, tôi bị đánh thuốc mê và rồi cơn ác mộng này bắt đầu.

Cuộc biểu quyết lúc nãy, ngoại trừ Kun và Jeno, tất cả đều chỉ Yuta. Dù không tính gấp ba lần lên phiếu bầu của Jaemin thì Yuta vẫn sẽ bị hành quyết, nên tôi mong thằng bé sẽ không thấy áp lực. Cần có cái đầu lạnh để sống trong những cạm bẫy lừa lọc này. Tôi không hiểu ý của Kun lắm, anh ta khăng khăng là Yuta và lúc sau lại bầu Winwin, hơi đáng ngờ. Cả Doyoung, Winwin và Taeil đều đang chọn cách chơi an toàn, họ không đưa ra nhiều suy luận lắm. Anh Taeyong thì, cũng rất khó nói, lúc này lúc kia.

Tôi chỉ là một dân làng bình thường, và được ghép đôi. Tôi ngồi xuống ghế, gạch lại các mối nghi ngờ của mình. Tôi viết tên tất cả ra giấy, cả những người đã chết. Ngòi bút di trên mặt giấy, những vết gạch, những vòng tròn. Tôi khoanh tròn tên người ghép đôi với mình, trong miệng vô thức lẩm nhẩm tên người đó

"J-"

Choang!

Tiếng vỡ từ phòng bên cạnh! Tiếng vỡ khá nhỏ nhưng chắc chắn là từ phòng đó, vang trong đêm nghe thật đáng sợ. Chắc là sói rồi! Tôi như nín thở để nghe động, nhưng không nghe thấy gì nữa. Có phải nạn nhân đã bị giết ngay lúc đó rồi không? Vậy là tôi đã sống thêm được một ngày.. Còn anh Taeyong, người ở phòng đó, đã không thể thấy mặt trời nữa rồi..

Tâm trạng tôi rối bời. Bỏ mặc mọi thứ, tôi leo ngay lên giường, nằm co ro, đầu óc loạn hết cả. Ngủ, phải ngủ đã, ngủ đi, Jungwoo, ngủ cho qua đêm nay đi..

🐺

Taeil vuốt mắt cho Taeyong. Con dao làm bếp cắm trúng tim Taeyong, anh bị giết hoàn toàn bất ngờ.

"Có lẽ một trong những sói đã vô tình làm đổ cái lọ này lúc đi qua. Vì thế anh Taeyong tỉnh, rồi bị đâm ngay lập tức." Winwin nói khi vừa lấy chổi từ dưới bếp lên.

[NCT][trò chơi ma sói. phần 2]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ