1

3.2K 370 20
                                    

Mỗi lần Jeno mở mắt, cậu chỉ có thể chắc chắn mình có thêm một ngày để sống, không biết là thứ mấy ngày mấy, chỉ biết đó là ngày hôm nay. Cậu đã quen từng ngóc ngách trong căn nhà này, và quen cả với việc giết người. Khi nhìn một ai đó bị hành quyết, Jeno đều thấy nỗi giận dữ thống khổ trong tròng mắt mở to vì đau đớn của họ. Thế rồi cậu lại tưởng tưởng nếu người đang nằm vật vờ với cái chết kia là mình, thì sẽ thế nào? Con người giết con người, chẳng vì một nỗi hận thù nào cả, chỉ vì một trò chơi. Mà cái ngữ trò chơi cũng chỉ để nguỵ trang cho một cuộc tàn sát trong một thế giới cách biệt với xã hội, với pháp luật, nơi mà những phẩm chất con người luôn được ca tụng là quý giá lại bị chôn sâu dưới lòng đất.

Sau khi là cặp đôi chiến thắng, Jeno và Jaemin lại phải trải qua cuộc chơi kinh hoàng lần nữa. Những sợ sệt do dự dường như đã bị lấn át bởi sự khát khao sống sót. Hai người đều diễn. Đừng nói đến đạo đức con người ở nơi mà một câu nói cũng đủ giết chết một sinh mạng, ai rồi cũng vì bản thân, vì sự sống mà phải ra tay thôi. Chẳng qua là sớm hay muộn, là cách họ bộc lộ ra ngoài. Trong ván thứ ba mà cả hai làm sói, Jaemin đã giết người bằng chính tay mình. Cậu đã run sợ, nhưng không còn cách nào khác. Dù chỉ có một tia hy vọng, con người vẫn muốn được sống.

Khi kết thúc ván thứ ba, Jeno và Jaemin, với tâm hồn đã mệt mỏi, lại bị xiết cổ ngất đi lần nữa. Họ chỉ biết trao nhau một nụ cười yếu ớt vô dụng trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.

Nó lại đến rồi..

.

Cộc, cộc, cộc

Ai gõ cửa khuya thế

Có chăng là bạn đấy

Với một li sữa thơm

Cộc, cộc, cộc

Giấu gì sau lưng thế

Một con dao khuấy sữa

Lạ nhỉ

Sao sữa màu đỏ tươi

"Cái gì thế!?"

"Nó phát ra từ trên góc tường kia kìa.."

"Làm sao để dừng cái tiếng đó đây?"

"Tôi nghĩ là nên gọi mọi người dậy càng nhanh càng tốt.."

"Vậy thì gọi nhanh nhanh đi."

Trong một gian phòng rộng lớn, với mười hai chiếc ghế xếp thành vòng tròn, bên cạnh là một cái tivi đời cũ, các nút bấm sơn đỏ cũng bị tróc gần hết. Mười hai người từ từ tỉnh dậy, và khi người cuối cùng mở mắt, bài thơ phát ra từ cái loa bị rè mới ngưng.

"Tuyệt, bớt đau đầu hẳn." Một người nói. Anh ta mang nét đặc trưng của một chàng trai Nhật Bản, nhưng ngữ điệu rất lưu loát.

Mọi người đưa về phía nhau những cái nhìn dè chừng, nhưng không ai có phản ứng bất ngờ như kiểu lần đầu bị bắt.

Vì tất cả đều là những người sống sót qua ba ván chơi đầu tiên, họ cũng biết đây là ván cuối cùng, chơi với những người mưu mô nguy hiểm và có cả may mắn. Đó là chính xác những gì họ được thấy trên màn hình tivi trước khi ngất đi. Một ván kết thúc tất cả mọi chuyện.

[NCT][trò chơi ma sói. phần 2]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ