"Tạm biệt, tôi đi đây." Winwin vẫy tay chào Kun và Jungwoo. Tất nhiên là hai người đều chỉ Winwin, cái kết đã được định sẵn như vậy rồi.
"Chết trong này không phải dễ chịu hơn sao?" Kun nheo mắt hỏi.
"Cảm ơn, nhưng tôi không muốn chết trước mặt người khác. Trông thật thảm hại." Winwin nói mà không quay đầu lại. Rồi cậu mở cửa, hít một hơi sâu, cười mãn nguyện và bước ra ngoài.
Vậy là mọi chuyện đã kết thúc. Sói bị giết hết, chỉ hai dân làng còn sống. Cảm giác trải qua một cuộc chơi sinh tử không dễ gì mà nguôi ngoai được. Chiến thắng nhưng cả Kun và Jungwoo đều không hoàn toàn thấy nhẹ nhõm. Có cái gì đè nén ở lồng ngực, sự ân hận? Tội lỗi? Lạ lẫm? .. Hay là sự vui sướng tột độ..? Tất cả pha trộn thành một trạng thái cảm xúc khiến con người chỉ biết im lặng. Không gian đặc quánh lại khi hai người nhận ra họ chỉ có một mình. Những người họ đã gặp, đã bầu chết, sẽ theo họ và ám ảnh cả phần đời còn lại. Tưởng như hôm qua còn đông đủ tất cả mọi người, nghi kỵ lẫn nhau, xâu xé lẫn nhau. Những dè dặt hay cả những âm mưu đã hạ màn.
Chúc mừng phe dân đã chiến thắng! Phần thưởng của hai người là số tiền 100000USD và cuộc sống tự do. Sáng mai sẽ có tiền trước phòng.
Cùng lúc đó, chiếc vòng kim loại ở cổ Kun và Jungwoo kêu nhẹ một tiếng rồi bung ra. Đến lúc này, hai người mới biết mình đã thực sự được sống. Các mạch máu như căng tràn, lồng phổi tràn đầy khí sống.
Jungwoo bước lên cầu thang trước.
"Chúng ta phải ở đây qua đêm rồi, hẹn sáng mai gặp."
Kun khẽ gật đầu. Khi Jungwoo đi khuất, anh ngó ra ngoài cửa chính. Cố nhìn trong bóng tối hiu hắt, Kun không thấy xác Winwin. Cậu ta chạy nhanh thật, anh nghĩ. Nhưng anh thấy chút nghi ngờ trong đầu. Và khi đang chăm chú nhìn vào một khoảng trước mắt, Kun thấy một bóng người chạy vụt qua giữa hai cái cây thân lớn. Đối diện ngôi nhà này là một rừng cây rậm rạp. Kun bất ngờ vì bóng người lạ đó, nhưng anh lắc lắc đầu và quyết định rằng mình nhìn nhầm, hoặc đó là một con khỉ, ít nhất anh chắc chắn đó không phải là Winwin.
🐺
Đã lâu lắm rồi Kun mới có một giấc ngủ yên bình như thế. Không sợ hãi về việc bị giết hay phải cố sống cố chết nghĩ cách để tồn tại. Anh dậy sớm như thường lệ. Mở cửa phòng, Kun thấy một cái túi màu đen ngay trước mặt, bên trong toàn là tiền. Anh chẳng muốn đếm xem có bao nhiêu.
Kun mở cửa phòng Jaemin, không có cái xác nào cả. Chúng lại mang xác hai đứa đi rồi. Kun nhìn chăm chăm vào những vết máu còn in lại, rồi nói một mình.
"Nếu anh nói ra sớm, có lẽ hai em đã sống rồi. Nhưng khéo chết đi lại tốt hơn.. Anh đã giải thoát cho hai đứa khỏi nỗi dằn vặt ám ảnh trong suốt cuộc đời. Dù chiến thắng, chắc gì anh đã thực sự được sống? Yên nghỉ nhé."
Rồi Kun đeo túi tiền đi xuống nhà, Jungwoo đã chờ sẵn ở đó.
"Tạm biệt, mong rằng chúng ta có thể sống tốt." Jungwoo cũng có chiếc túi tương tự.
"Ừ, sau tất cả mọi chuyện, hy vọng thế giới không từ chối chúng ta." Kun nói mà không biết mình đang thở dài.
Jungwoo cười một cách mệt mỏi, rồi dứt khoát bước đi. Không hề biết mình đang ở nơi nào, nhưng Jungwoo nghĩ mình chỉ cần đi thẳng thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NCT][trò chơi ma sói. phần 2]
FanfictionDisclaimer: Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của mình. Mình không có mục đích lợi nhuận. Summary: Jeno và Jaemin thành công sống sót qua ván thứ ba. Họ lại bị ngất đi lần nữa, trước đó trên tivi hiện lên dòng chữ đỏ: Chỉ cần một ván nữa thôi, các n...