27. Nhớ lại

413 42 14
                                    

Trước khi vào truyện tớ có điều muốn nói:
  Nếu ai theo dõi tớ từ những ngày đầu thì sẽ biết tớ là một đứa chuyên thất hứa và cực kì lười ra chap mới. Cho nên mỗi lần đợi tớ ra chap mới là mọi người sẽ quên hết sạch nội dung của chap trước. Vì vậy trước khi đọc chap mới thì tớ khuyên mọi người nên đọc sơ qua hoặc lướt qua để lấy cảm xúc đọc chap tiếp theo nhé! 
 Hoặc là bây giờ mọi người đã đọc đến dòng này thì quay lại chap 26 để nhớ nội dung truyện nhé. Chứ không đọc lại không hiểu tớ viết cái mô tê gì thì chết. Vậy nha!
Chap này là ý tưởng của một người bạn đã giúp tớ. Cảm ơn cậu #NQ

Vào truyện thôi!
______________________________________

[Jungkook's POV]

Năm năm sau

" - Tại sao cậu dám đạp cặp tôi xuống?

- Đây là chỗ của tôi, bỏ những thứ đồ dơ bẩn của cô ra khỏi đây

- Tại sao tôi phải đi?

- Tôi không bao giờ nói lại lần hai.

- Tôi cũng chưa bao giờ một câu mà nói lại hai lần vì một người bị điếc "

***

" - Đây là bạn gái tao. Đừng đụng vào. Ok?

- Zô!

- Bỏ cái tay ra.

- Người yêu mà

- Cô không phân biệt được người yêu với bạn bè à?

- Làm như người mình quý lắm vậy á. Sao không bỏ tay khỏi người tôi đi "

***

" - Nể tình bữa trước cứu bọn cô. Cho, nó vào.

- Ờ đúng rồi. Nể tình bữa trước bạn của Taehyung đạp cặp tao xuống đất mà cho cậu ý vào. "

***

" - À, Jungkook cậu cứ chơi tiếp đi. Không cần thực hiện hình phạt đâu. Hihi bảo trọng nha.

Nó vẫy tay định chạy ra ngoài thì đột nhiên cổ tay bị một lực mạnh kéo lại, không cử động được. Chưa hoàn hồn thì bị chặn lại bằng một nụ hôn. "

***

" - Này, tôi không có tiền mà trả cho cô lắm vậy đâu.

- Thiếu gia mà không có nổi từng đấy tiền. Nghĩ tôi tin không?

- Ai ăn nhiều nhất người đó trả
- Không, đây là cậu đang chuộc lỗi. PHẢI trả. "

***

" - Tôi tách đường cho cô chạy. Nhanh đi.

- Không được. Sao tôi có thể bỏ cậu ở đây được.

- Giờ này mà còn lo chuyện đấy. Chạy đi

- Không. Tôi không đi đâu hết.

- Đây là chuyện của tôi. Không liên quan đến cô.

- .........................

- Choi Yuna. Đến bao giờ cô mới chịu nghe lời tôi vậy hả? "

***

Từng kí ức lại ùa về trong đầu tôi. Kể từ ngày cô ấy đi. Tôi điên cuồng học tập suốt hai năm cấp ba. Bây giờ đã trở thành một tổng giám đốc công ty Jeon Thị đứng đầu thế giới.

 [ BANGCHIN ] Đến bao giờ cô mới chịu nghe lời tôi ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ