34.

241 16 9
                                    

- Ngày quái quỉ gì mà toàn gặp xui xẻo vậy? Này anh đi mà không nhìn đườ.... - Yuju nhăn mặt định chửi cho tên kia một trận thì chợt nói không nên lời, cổ họng nghẹn lại

_____________

• Về nhà JM

- Em đi đâu mà tôi gọi mãi không nghe máy? - JM vừa thấy cô về liền hỏi

- À......tôi......tôi ra ngoài mua đồ thôi - Yuju ấp úng

- Mua đồ mà sao về tay không vậy?

- À....thì tôi quên mang tiền í mà.... Hì hì - Cô vẫn trả lời với gương mặt vô hồn

- Chứ không phải em mang thẻ đi sao? - JM vẫn gặng hỏi

- Tôi không biết đường....

- Vậy mà vẫn biết đường về nhà?

- Này.....anh đang tra khảo tôi đấy à? - Yuju mệt mỏi bỏ lên lầu

" Ô hay, mình chỉ hỏi thôi mà " JM khó hiểu

Bỗng nhiên Yuju quay lại hỏi anh

- JM, cho tôi coi cái giấy nợ hôm trước

JM hơi cau mày, sao lại muốn coi giấy nợ? Có chuyện gì rồi sao?

- Tôi để trên công ty rồi, mai lấy rồi đưa em

- Mai tôi đòi đấy, anh liệu mà đưa

- Em đe dọa tôi đấy à?

-.....nào có - Yuju ấp úng rồi chạy lên lầu

~Sáng hôm sau ~

7h20

JM ở dưới lầu, anh đã đợi Yuju thay đồ được 40' rồi mà cô vẫn chưa ra. Lần đầu tiên anh phải chờ đợi lâu như vậy. Sốt ruột, anh đi lên mở hẳn cửa mà không gõ
Bỗng nhiên cửa mở, Yuju giật mình quay lại

- Tự nhiên vô vậy? Anh không biết gõ cửa à?

Yuju vừa cáu vừa giữ tay đằng sau áo

- Em làm gì từ nãy giờ thế? - JM cau mày

Vì còn đang giữ áo, Yuju cứ phải nép sát vào tường, anh khó hiểu nhìn cô

- Em giữ gì đằng sau vậy?

- Không.....không có gì. Anh ra trước đi. Tôi ra ngay.

Nói rồi Yuju đẩy JM ra ngoài, anh vẫn thắc mắc ngoảnh đầu lại. Gần đến cửa bỗng nhiên anh quay lại, kéo Yuju về phía mình, anh ngó ra đằng sau áo Yuju.
JM cười thầm " Ra là không kéo được khoá áo "
Yuju đỏ mặt, cô vội đẩy người anh ra

- Ờ...um.... Đợi tôi xíu, sắp xong rồi

- Nhờ tôi giúp không phải nhanh hơn sao? - JM nhìn cô, rồi kéo Yuju lại
Anh kéo khoá lên giúp cô rồi mỉm cười

- Xuống dưới nhanh đi

Cô theo anh đi ra xe. Cả hai người đi đến công ty của JM

CÔNG TY PJM

- Wow, công ty của anh à. To vậy - Yuju há hốc mồm

Anh chẳng nói gì chỉ mỉm cười. Vào công ty, ai cũng nhìn cô mà bàn tán

 [ BANGCHIN ] Đến bao giờ cô mới chịu nghe lời tôi ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ