Chap 7: Đồng hành

165 21 4
                                    

Quá trưa, hai người tìm được chỗ nghỉ chân cạnh dòng suối nhỏ. Sau khi lấy một bình nước uống cất vào tay nải, Thiên Tỉ bỏ bánh bao ra chia cho Tuấn Khải cùng ăn.

Bọn họ cách rất xa thị trấn rồi, không cần lo sẽ bị bắt lại. Mà nếu bị bắt thì một mình Tuấn Khải cũng có thể đánh bọn chúng tả tơi, còn y lúc đấy chỉ việc ngồi nhàn nhã bày thuốc trị thương chuẩn bị rao bán với giá cắt cổ.

Thiên Tỉ ăn xong bánh liền đến bên suối xử lý vết thương ở chân, thuận miệng hỏi Tuấn Khải:

- Ngươi tiếp theo định đi đâu?

Tuấn Khải nghe câu hỏi thì không trả lời vội, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Ta sẽ đi Đĩnh Nam. Ngươi có muốn đi cùng không?

- Đi cùng ngươi? Ta được lợi ích gì?

- Không phải từ sáng giờ ngươi cứ lải nhải ta còn nợ một ngàn năm trăm lượng bạc à. Ta trả thêm một ngàn rưỡi nữa, ngươi đi cùng ta, nếu xảy ra mấy chuyện không may như trúng độc rồi ốm đau thì ngươi đều phải phụ trách hết.

Thiên Tỉ nghe xong thì trầm ngâm tính toán một lúc. Thật ra thì y bị mù đường, mấy năm nay chỉ đi loanh quanh đây cũng nhầm đường trên dưới chục lần, chưa bao giờ đi xa quá trăm dặm quanh nhà tranh. Bây giờ vừa được đi xa một chuyến thăm thú thế giới ngoài kia lại được ngân lượng, y đâu có ngốc mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Bên này Tuấn Khải cũng đang âm thầm suy tính lại một lượt. Hắn cần một người đồng hành như Thiên Tỉ vì trải qua sự việc vừa rồi, muốn tìm được Thiên Hoa Mặc thật sự rất khó, không khéo lão quái y Ngô Điền Dạ lại xuất hiện lấy mạng hắn trước khi đến Đĩnh Nam mất. Với cả hắn từ nhỏ sống ở nơi phồn hoa đô thị, ít khi chạy đến chốn hoang vắng như này, rừng rú thì không có gì phải sợ nhưng nếu lại gặp mấy cánh đồng bãi cỏ mênh mông bạt ngàn thì xác định là không thể nào vượt qua được.

Vậy Thiên Tỉ là lựa chọn tốt nhất cho Tuấn Khải. Y cũng nghĩ vậy nên đã gật đầu đồng ý.

Hai người nghỉ ngơi đủ thì tiếp tục lên đường đi về hướng Nam.

------------------

Một ngọn núi nhỏ dần hiện ra trước mặt, lưng chừng núi là một thôn làng được bao quanh bởi nương ngô. Từ xa nhìn thấy những cột khói mềm mại bay lên, bây giờ đã vào giờ cơm chiều rồi. Thiên Tỉ và Tuấn Khải quyết định sẽ qua đêm ở đây nên đẩy nhanh tốc độ, tiến lên núi.

Hai người được dân trong thôn hồ hởi chào đón, trưởng thôn đưa bọn họ đến một căn nhà gỗ nhỏ, nói:

- Thật ngại quá, thôn chúng tôi chỉ còn nhà bà cụ này đủ rộng rãi, hai vị ở tạm.

Căn nhà có ba ngăn, ở giữa là bộ bàn ghế tre, một bà cụ tóc bạc trắng đứng tựa ở khung cửa, nhìn bọn họ mơ màng một lúc thì hai mắt chợt bừng sáng, nhanh chóng bước ra. Trưởng thôn lại tiếp lời giới thiệu:

- Cứ gọi là bà Thái, con trai và con dâu mất sớm để lại đứa cháu năm nay vừa lên mười bốn. Hai bà cháu sống nương tựa với nhau qua ngày. Có điều.... bà ấy không được minh mẫn lắm.

[Khải Thiên] Ngày đẹp trời không mâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ