Chap 17: Thay hắn đấu rượu

83 12 8
                                    

Điểm đến của họ là toà tửu lâu lớn nhất thành này, Hoà Lệ Cơ đã bao trọn nó để tổ chức đấu rượu.

Tuấn Khải và Thiên Tỉ dừng lại trước cửa lớn, bên trong mọi việc có vẻ đã kết thúc, tên tiểu nhị phẩy khăn đuổi khách liên tục.

- Rượu... bán ở trong này hả?

Thiên Tỉ dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại của mình vuốt xuống những bông tuyết trắng muốt vương trên tóc, tay còn lại kia bị Tuấn Khải làm cho bận rộn rồi. Hắn dường như chưa có ý định buông tay, nghiêng đầu "ừ" một tiếng rồi kéo y tiến vào trong.

Tiểu nhị thấy họ định xông vào thì vội ngăn lại:

- Hai vị khách quan, nếu muốn đến đấu rượu với Hoà Lệ Cơ thì mời ngày khác, hôm nay đã đấu đủ năm lượt rồi.

- Vậy phiền ngươi đi báo có Vương Tuấn Khải tìm gặp.

- Được, vậy đợi một chút!

Tiểu nhị trước khi đi còn ý vị liếc xuống hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, khiến Tuấn Khải lúng túng rút tay về, húng hắng ho vài tiếng để chữa ngượng.

Tiểu nhị rất nhanh quay trở lại,  mời bọn họ tiến lên lầu. Còn chưa đi hết bậc thang, mùi rượu đặc quánh trong không khí sộc thẳng vào mũi khiến Thiên Tỉ choáng váng, y vội vàng móc ra một viên dược nhỏ màu trắng, cho vào miệng rồi nuốt xuống. Trả lời cho ánh mắt tò mò của Tuấn Khải, y đáp:

- Thuốc tan rượu. Tửu lượng của ta không tốt lắm nên Chiêu sư huynh đã dạy ta làm đó. Muốn một viên không?

- Không cần.

"Lại là Chiêu Hải Nại!"

Tuấn Khải thầm than trong lòng. Buổi sáng lúc khởi hành còn túm tay túm chân Thiên Tỉ dặn dò như bà mẹ già, chỗ ở trong thành cũng thay bọn họ sắp xếp sẵn rồi, cứ như là sợ hắn không lo nổi cho "tiểu sư đệ" ấy.

Thiên Tỉ mặc kệ hắn đang cơn khó ở, chạy lên trước. Đập vào mắt là bạt ngạt rượu, bình lớn bình nhỏ xếp đầy mặt sàn,  cách đó không xa đặt một chiếc bàn gỗ lớn, nữ tử một kiện tím lịm, tím từ bộ châm cài đến gót giầy đang ngồi vắt vẻo trên một chum rượu lớn cạnh bàn gỗ, hé nửa con mắt "chào đón" bọn họ.

Tuấn Khải bước lên lễ phép chào một tiếng "Hoà cô cô".

-Hửm? Mấy năm chưa gặp lớn cũng nhanh thật! Đến đây đấu rượu thay lão già kia sao? Dù là người quen thì quy tắc vẫn là quy tắc, đấu với ta, ai trụ lại đến cuối thì người đó thắng.

Hoà Lệ Cơ nói xong thì tung vạt áo, xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống chiếc ghế đặt ở một bên, tay trái phất lên, một loạt hũ rượu rầm rầm rơi xuống bàn, ước chừng cũng phải hơn trăm hũ. Tuấn Khải thấy thế trận này thì toát cả mồ hôi, không chắc hắn có thể đấu lại Lệ Cơ cho dù bà đã đấu năm lượt  trước đó rồi. Dù sao hắn cũng phải thử một lần.

- Vậy...mong cô cô chiếu cố!

Tuấn Khải cất bước đi về phía đầu bên kia bàn gỗ, chưa kịp ngồi xuống đã bị Thiên Tỉ giành ghế, y trừng mắt nhìn hắn, quở trách:

[Khải Thiên] Ngày đẹp trời không mâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ