Chap 16: Chiêu Hải Nại

66 15 5
                                    

Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, Tuấn Khải đau đớn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường chứ không phải trong miệng hà bá thì thở dài một hơi. Nhớ lại tình cảnh đêm đó, hắn thu hết cam đảm tiến đến mạn thuyền để theo dõi tình hình, chợt thấy phía dưới loáng thoáng những bóng đen náo động, mặt hồ sủi bọt, Tiêu Dã bằng tốc độ nhanh nhất phóng vọt lên mặt nước, báo cáo:

- Thiếu gia, bên dưới kia không phải là Vi Thiết, bông hoa đó màu xanh lam.

Không phải Vi Thiết?  Nếu không phải là Vi Thiết thì chuyến đi này của hắn coi như công cốc rồi! Thật vất vả mới nắm bắt được chút thông tin, vậy mà...

Tuấn Khải khó mà có thể chấp nhận được, nắm lấy cổ áo Tiêu Dã, gằn giọng hỏi lại:

- Ngươi chắc chắn nó không phải Vi Thiết? Ngươi chắc chắn là ngươi không bị mù màu?

- Thuộc hạ chắc chắn, nó không phải Vi Thiết, tự bản thân nó còn biết phát sáng, ánh sáng màu xanh lam đó thiếu gia à! Hơn nữa bên dưới có bày cơ quan ngầm, bây giờ mọi người còn...

Chưa nói hết câu, hàng trăm tiếng "vun vút" bay lên từ dưới lòng hồ, Tiêu Dã bất ngờ không kịp tránh đã trúng ba mũi tên, rơi thẳng xuống nước, Tuấn Khải đứng đó cũng bị ghim một phát vào vai. Hắn sững người, ánh mắt như có như không nhìn xuống mặt hồ hỗn loạn. Những đợt công kích cứ nối tiếp nhau không ngừng, con thuyền cũng bị đánh tan nát thành nhiều mảnh. Tuấn Khải sau đó cứ chìm trong đau khổ cùng bất lực cho đến khi rơi xuống nước rồi bất tỉnh.

Bây giờ có lẽ bản thân đã được an toàn rồi.

Hắn nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Thiên Tỉ nhưng không thấy, ngược lại là nghe thấy giọng nói cười vui vẻ của y ở bên ngoài gian phòng.

- Hahaha! Đệ nghĩ sư huynh cất cái bức tranh "truy nã" ấy đi được rồi đấy! Sư phụ cũng thật là! 

Thiên Tỉ nhìn xoáy vào bức tranh theo trường phái trừu tượng được sư phụ phác hoạ lại dựa trên bản gốc là y mà cười muốn tắc thở.

Chẳng hiểu có chuyện gì cấp bách mà sư phụ phát cho mỗi sư huynh một bức vẽ chân dung y, dặn dò nếu có thấy y lang thang ở đâu đó thì bắt về nhà ngay. Ngoài ra còn phải đặc biệt cẩn trọng giữ kín thân phận, ngày nay ma giáo hành động quá ngang ngược, tuyên bố tróc nã Ngô Điền Dạ và những người giữ Thiên Hoa Mặc ở khắp mọi nơi. Chỉ vài ngày trước thôi còn tập kích đại sư huynh một trận suýt diệt mạng, may mắn chạy thoát được.

Đấy là toàn bộ thông tin mà Thiên Tỉ nhận được qua Tứ sư huynh của y - Chiêu Hải Nại, chính là người dùng máu kỳ lân vẽ trận pháp quanh Thủy Đạm, thiết lập cơ quan ngầm dưới lòng hồ. Hôm đó gặp nạn, cũng may có bức tranh kia đối chiếu mới biết được thân phận của y, cứu y một mạng. Đến nay đã hai ngày rồi, mà...

- Không biết vì sao Tuấn Khải chưa chịu tỉnh?

Thiên Tỉ thở dài nhìn về phía căn nhà gỗ, Hải Nại cũng nheo mắt nhìn theo, hỏi:

- Hôm đó đệ và hắn chỉ là vô tình dính bẫy thôi, hay là...

- Hay là? Hay là cái gì? Ta và Tuấn Khải đến đây chỉ đợi để mua rượu thôi, tiện thể ngao du trời nam. Ta làm sao mà biết được huynh ở chỗ này. Cái đám người áo đen bị sập bẫy kia cũng không có liên quan gì tới bọn ta, nghi ngờ vớ vẩn.

[Khải Thiên] Ngày đẹp trời không mâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ