Chap 13: Ám ảnh không gian rộng và mù đường

143 22 7
                                    

Khuya. Gió lạnh thốc vào mái hiên từng đợt. Phòng cuối cùng tầng hai vẫn để sáng đèn, hai con người ngồi đối diện nhau, mân mê chén trà đã nguội. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, chẳng để ý đến cái lạnh bị gió kéo vào phòng.

Thật lâu sau, Thiên Tỉ tò mò hỏi Tuấn Khải:

- Ngươi biết người đàn ông mặc trường bào màu đen là ai không?

Hắn trầm giọng đáp:

- Nếu ta đoán không lầm, ông ấy là giáo chủ Ma giáo. Nhưng thật không hiểu ông ta đến Diêu An trang làm gì? Bao năm qua vẫn yên ổn ở trong giáo, cũng không vô cớ gây sự lung tung.

- Hình như có liên quan đến Thiên Hoa Mặc.

Thiên Tỉ dò hỏi hắn, y nhớ trong lời nói ông ta có nhắc đến loài hoa đó, còn gã mắt xếch kia cũng khai tên Ngô sư phụ.

Tuấn Khải lắc đầu tỏ vẻ không biết. Hắn chỉ biết vụ việc ở núi Nhưỡng Bạch mười bảy năm trước kia có liên quan đến mình, chính xác hơn là mẹ hắn - một người đã chết. Cảm thấy sự xuất hiện của giáo chủ Ma giáo thật sự có điểm khó hiểu nên vội vàng viết thư cho chú hắn, Vương Uông Đạt, cũng chính là minh chủ võ lâm đương nhiệm.

Thiên Tỉ chán nản đóng cửa sổ lại, nằm vật xuống giường, dang rộng chân tay, mắt trừng trừng nhìn đình màn, một lúc sau lại mở miệng hỏi:

- Này, rốt cuộc vì sao ngươi bị bắt cóc vậy? Còn ép buộc thành thân nữa.

Tuấn Khải chấm chấm bút lông vào nghiên mực, vừa tiếp tục viết vừa trả lời:

- Mẹ ta mất khi ta mới được vài tháng tuổi. Cha thì nhất kiến trung tình nên không muốn cưới thê nạp thiếp nữa, dĩ nhiên ta trở thành người kế nghiệp nhà họ Vương. Ngày bé đều được cha và đại tỷ chăm sóc, yêu thương có phần... hơi thái quá. Gặp bất cứ nhà nào có con gái môn đăng hậu đối đều hứa hôn, hẹn thề sớm muộn làm thông gia.

- Là cha ngươi sợ ngươi lớn lên quá xấu nên mới phải vội vàng như vậy. Ha ha ha!

Tuấn Khải lườm y một cái, không thèm chấp nhặt, tiếp tục kể:

- Ta phải đau đầu vật lộn từ chối từng nhà một. Vì vẻ ngoài và gia cảnh này mà nhiều cô nương còn trầm mình xuống sông vì tiếc nuối. Họ đều có mắt nhìn người chứ không giống ngươi đâu, mắt để làm cảnh.

- Xì! Vậy cô nương ở Diêu An trang cũng là một trong số đó sao?

- Nàng ấy gọi là Diêu An Hồng, ngang bướng, cứng đầu, cố chấp. Nói thế nào cũng không chịu hủy bỏ hôn ước. Ta từng đột nhập lấy trộm rồi hủy bỏ giấy hứa hôn, nàng ấy liền không nói lý lẽ nữa, trực tiếp... như ngươi thấy rồi đấy, bắt ép bái đường thành thân. Thật khiến ta đau đầu!

- Ngươi không chịu thành thân là vì người tên Tiểu Khiết à?

Tuấn Khải im lặng, không đáp lại câu hỏi của Thiên Tỉ. Y cũng không ép hắn, ngồi dậy trải chăn đi ngủ. Đến khi mơ màng thấy Chu công xắn quần, mặt hớn hở vác bàn cờ đứng dưới gốc hoa đào rồi thì giọng nói của Tuấn Khải vang lên bên tai khiến y giật mình.

[Khải Thiên] Ngày đẹp trời không mâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ