Chap 18: Say

76 14 6
                                    

Tuấn Khải trong lúc nóng vội không suy nghĩ cứ thế phóng đi theo lời tiểu nhị, mãi mới biết mình bị chơi khăm. Hắn tức đen cả mặt, bắt bừa một người qua đường hỏi vị trí Nguyệt lâu rồi thi triển khinh công, biến mất tăm.

------

Mùa đông, mặt trời nhanh chóng núp sau những ngọn núi, trận tuyết nhỏ đầu mùa đã sớm ngừng, để lại trên mặt đường vài vạt trắng lạnh lẽo. Trước cửa Nguyệt lâu bắt đầu có khách ra vào, những cô nương váy hoa váy hồng, cầm chiếc khăn tay thấm đủ loại hương, vẫy khách không ngừng nghỉ. Phía bên trong sảnh chính có vẻ náo nhiệt sớm hơn thường ngày, tiếng nói cười như oanh như yến vọng lên tận tầng lầu cao nhất. Hoà Lệ Cơ ngồi ngả lưng trên chiếc ghế bành lông cáo, được bốn vũ nữ thay nhau xoa bóp, thi thoảng còn dùng gậy lông công chọc bọn họ cười khúc khích. Bên cạnh đó, Thiên Tỉ ngồi trên phản gỗ lớn trải lông chồn giữa đại sảnh, xung quanh đều là những kỹ nữ lành nghề tận tình phục vụ. Người thì mài mực, người chọn yếm, người trải khăn xin chữ, có ai đó còn nhân lúc y đề thơ không chú ý liền in một dấu son thật đậm lên má kèm theo lời nói ngả ngớn:

- Dịch công tử, thưởng người một cái hôn người đề cho ta một câu phú lên yếm được không?

Thiên Tỉ không nghe rõ gì cả, rượu làm đầu óc y choáng váng, gật gù ậm ừ đáp ứng. Mọi người lập tức học theo thơm lên má y, còn khen ngợi không tiếc lời:

- Da của nam tử phương bắc thật là đẹp!

- Còn đặc biệt mềm nữa, không giống nam tử phương nam, thô hết sức!

Dịch Dương Thiên Tỉ bị đám đông vồ vập đến choáng váng đánh rơi cả bút, mực vẩy tung toé bắn cả lên mặt, y nghe bên tai từng tiếng dịu dàng như lông tơ cọ vào lòng, khiến y... buồn ngủ. Thiên Tỉ nằm vật ra sau, mơ màng nhìn những chiếc đèn lồng sặc sỡ treo trên cao, đáy mắt cũng hiện lên vô vàn sắc màu.

Đúng lúc này, Tuấn Khải thình lình xuất hiện trước cửa thanh lâu, hắn dùng con mắt lạnh lùng xoáy sâu vào cái đám lùng bùng váy tím váy hồng kia, gầm lên:

- DỪNG TAY LẠI!

"Cạch"

Hoà Lệ Cơ giật mình đánh rơi chiếc lông công, đồng bộ dạng với tất cả mọi người, nín thở nhìn ra cửa.

Hắn đứng ở đó, vạt áo đen tung bay trong gió đông buốt giá, vẻ mặt như Diêm vương đến đòi mạng. Hắn liếc Lệ Cơ một cái khiến bà không tự động nấc cụt, thầm nghĩ: " Thằng nhóc này từ khi nào to gan vậy? Giật cả mình!"

Tuấn Khải từng bước đến gần nơi Thiên Tỉ đang nằm, mọi người đơ ra nhìn, ngoại trừ y là vẫn còn ngắm đèn lồng chẳng màng thế sự. Tuấn Khải nhìn tình trạng mặt mũi thê thảm của Thiên Tỉ, quần áo bị đám người kia giằng co, cọ vuốt cũng nhăn nhúm xộc xệch hết cả. Hắn chỉ vào mấy bàn tay đang đặt trên người y, quát:

- Bỏ cái móng heo của ngươi ra!

Bọn họ lập tức biết điều, "vèo" một cái đã hoàn toàn rút lui không thấy bóng dáng. Tuấn Khải hậm hực bước đến sốc Thiên Tỉ dậy, cõng y bước đi. Y thì cứ như miếng thịt ba chỉ bám trên lưng, vung tay vẩy chân, lèo nhèo đòi ở lại xem đèn lồng. Hắn phải dỗ mãi mới chịu yên. Tuấn Khải cứ thế đưa Thiên Tỉ về trước, bỏ mặc bà cô họ Hoà tiếp tục nhặt cọng lông công lên trêu hoa ghẹo nguyệt.

[Khải Thiên] Ngày đẹp trời không mâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ