Chương 15: Anh cũng biết đàn? (1)

1.2K 12 0
                                    

Màn đêm buông xuống, chiếc BMW bóng loáng, oai hùng như một kị sỹ bóng đêm, đã sẵn sàng, đậu trước cửa Ti gia.

Tôi ngắm mình trong gương một cách mỹ mãn, tóc tuỳ ý xoả ngang lưng, trước khi đi, không quên dùng một chút nước hoa để kích thích khứu giác. Chúng tôi, ba người đều đã an vị trên xe.

Chú Quách đạp ga, xe bắt đầu lăn bánh giòn giã trên mặt đường trơn tru. Chưa bao lâu, đã đến nơi muốn đến. Tôi đưa mắt ra bên ngoài, nhìn khách sạn dưới đêm đen càng to lớn đến hùng vĩ và xa hoa.

Đông đúc một dãy người, từ từ đạp trên thảm đỏ trải dài đi vào buổi tiệc. Trên tay ai cũng cầm một bản giới thiệu của dự án được thu nhỏ. Tôi khoác tay cha và mẹ, bản thân ở giữa, chầm chậm đi vào bên trong, thế giới của thượng lưu. Sang trọng và sáng rực bao quanh một căn phòng to. Không khí ngột ngạt nên cảm thấy có chút không thoải mái nên liền cùng mẹ đi tìm ghế ngồi, cha tôi thì đi giao lưu với bạn ông.

Thấp thỏm, trộm nhìn xung quanh đánh giá một lượt, thì chỉ thốt ra được hai chữ diễm lệ. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một buổi tiệc lớn và long trọng như thế này, nên hơi rụt rè trong mọi hoạt động.

Từ xa, ba tôi cùng một người đàn ông trẻ tuổi cao ngất, ngũ quan đẹp đẽ, khoác trên người Âu phục lịch thiệp, vừa nhìn liền biết, bộ vest này không hề rẻ, tiến đến gần.

Tôi uống một ngụm nước rồi đứng dậy chào hỏi, nhưng nửa ngày vẫn không biết xưng hô ra sao mà cũng không dám hỏi han, nên cứ đứng đấy nhìn.

- Thẩm Thẩm, mau chào.

Ông lườm tôi, có vẻ hấp tấp, đây có thể là một nhân vật không thể đụng tới nên tôi càng không muốn đắc tội.

Thân ảnh đứng trước mặt tôi, toàn thân lạnh như băng, cao ngạo, khi đứng đối diện, khí thế mạnh mẽ này, chắc chắn khiến ai cũng phải cúi đầu quy phục. Khuôn mặt quá mức tuấn lãng đi. So với Dận Dịch thì chỉ có hơn chứ không kém.

Con ngươi màu hổ phách này, sự cao cao tại thượng, trầm tĩnh và kiêu ngạo lấp đầy, lại lạnh lùng xa cách nên khiến tôi có chút chột dạ, tôi vẫn thích con ngươi đen, sáng lấp lánh như sao của Dận Dịch hơn. Da màu đồng, dưới ánh đèn càng thêm mị hoặc. Xương quai xanh lấp ló, càng thêm tôn quý. Tôi nuốt ngụm nước bọt nhưng vẫn thấy cổ họng thật quá khô khan, chẳng phải đã uống nước ban nãy rồi sao?

Tôi vẫn đang chăm chú khai phá mọi ngách hàng cực phẩm của hàng cực phẩm. Người đàn ông này thực sự quá đẹp, từng cái nhấc tay tuỳ ý đều đẹp đẽ, làm cho người đối diện cảm giác không chân thật. Hơi thở thơm mát hoà cùng với mùi thuốc nhàn nhạt và rượu như làm tôi say mê trầm luân không dứt ra được.

- Thẩm Thẩm.

Mẹ tôi, lay nhẹ rồi nhỏ giọng gọi tôi tỉnh. Tôi giật mình, nhưng nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường. Ái ngại nhìn anh. Tôi cũng thấy ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén kia cũng đang quan sát tôi.

- Ti Tuệ Thẩm.

Tôi cười tươi, cảm giác đứng gần anh có chút quen quen nhưng vẫn không nhớ ra, che giấu sự thất thần vào trong mắt, cố gắng hít thật sâu, bụng chứa đầy khí. Nhẹ thở ra, lấy can đảm chìa tay ra, muốn bắt tay với anh, vì tôi để ý thấy trên phim, chào hỏi của người lớn luôn như vậy.

Nhưng có gì đó sai sai.

Người đàn ông này vẫn chưa phản ứng gì, cũng không tiếp nhận cái bắt tay này. Tôi có chút thất vọng, có ý đưa tay về, thì không ngờ tới, anh lại đưa bàn tay ra, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn của tôi.

Thực sự là chỉ lướt qua thôi.

Lòng bàn tay của anh cũng thực lạnh, tôi rất muốn hỏi. Có phải người anh không có nhiệt độ hay không? Nhưng chỉ là suy nghĩ, chứ có ăn gan hùm và sống trong hang cọp bảy bảy bốn chín ngày, tôi cũng không dám. Những ngón tay thon dài thẳng tắp hoàn mỹ. Trên đôi môi mỏng của anh, cười nhẹ khiến tôi "không rét mà run" nhưng không bộc lộ ra ngoài vẫn đứng hiên ngang đối mặt.

- Bạch Kình Thần.

Giọng nói trầm thấp, đầy nam tính vang lên bên tai, muốn bao nhiêu uy phong, liền có bấy nhiêu. Anh lịch sự giới thiệu lại, tay nâng nhẹ ly rượu, uống một hớp rồi đi về chỗ ngồi trước đó.

- Chào Ti phu nhân.

Trước khi đi còn không quên cho mẹ tôi mặt mũi, những người ngồi chung bàn, cũng trố mắt nhìn hướng anh ta đi.

- Tuổi trẻ ngày nay, tài cao, trí rộng.

Ông lắc đầu, ngượng mộ thì thầm.

- Người tốt như vậy, ông phải giữ cho Tiểu Thẩm của chúng ta nha!

Bà đột ngột chen ngang, ánh mắt sáng loá như mới phát hiện thứ gì đó quý báu.

- Tôi cũng muốn Thẩm Thẩm chúng ta sẽ được gả vào nhà như vậy, nhưng thực không dễ tiếp nhận.

- Con còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, đã muốn bán đi a?

Tôi giận dỗi, không thèm quan tâm nữa, bây giờ thực sự cảm thấy rất đói, chỉ muốn lấp đầy cái bụng này thôi. Tôi liền bước đi nhẹ nhàng tao nhã, lách qua từng người để đến gần nơi đựng bánh ngọt. Những cái bánh nhỏ xinh xắn, nhìn là muốn ăn ngay.

Tôi cũng là một tính đồ thích ngọt, nên ăn rất vừa miệng. Đều thử hết tất cả mọi loại bánh được đưa lên cho đến bụng cũng căng phồng. Người phục vụ cẩn thận cho tôi một ly nước. Tôi vừa uống vừa thắc mắc, tại sao buổi lễ còn chưa bắt đầu?

Thì xung quanh chợt tối om.

Một tiếng động lớn vang lên, khiến cho mọi người im lặng và hướng mắt lên sân khấu. Ánh đèn chiếu thẳng vào người đang đứng, Dận Dịch anh, cũng một thân Âu phục, nhưng lại quan sát bằng con mắt khác, luôn ấm áp, tao nhã động lòng người.

Đây mới đúng là hình tượng hoàng tử mà tôi cần, chứ ai như tên ôn thần kia, toàn thân lạnh băng, nhìn là không dám lại gần rồi.

Nhưng tôi cũng phải công nhận là ở hai người đều có sức thu hút riêng, ở Dận Dịch thì mặt nước mềm mại, ôn nhu nhẹ nhàng, thuần khiết làm người khác mê đắm.

Còn Bạch Kình Thần, hắn như một ngọn lửa mạnh mẽ, ma mị, mê hoặc khiến người khác không thể không chìm đắm hắn vô điều kiện. Lại là một tổng tài hô phong hoán vũ. Hắn là loại độc dược nguy hiểm đối với phụ nữ, họ có thể tranh giành và sâu xé nhau để có được người đàn ông hoàn hảo như vậy.

 TỔNG TÀI CÂU DẪN VỢ YÊU | H+ |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ