Chap 4

7.8K 596 50
                                    

Về đến nhà, Tố Dĩ phát hiện Mạc Duật cư nhiên không ở cửa phơi nắng

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Về đến nhà, Tố Dĩ phát hiện Mạc Duật cư nhiên không ở cửa phơi nắng. Đem bao tải phóng tới phòng bếp, nàng vội đi đến sân, liền nhìn thấy Mạc Duật khó có lúc tâm tình bình thản tỉa hoa.

Dương quang ấm áp chiếu vào trên người hắn. Động tác của hắn thong thả mềm nhẹ. Ống tay áo màu xanh phất phơ lay động, giương lên như làn gió, tao nhã phiêu dật. Hắn nhắm hai mắt, tựa hồ đang lắng nghe tiếng gió, im lặng tường hòa. Thần thái phảng phất như nhìn thấu thế sự, đạm bạc xem lưu thủy cuốn đi vô số hoa rơi.

Tố Dĩ ngừng lại cước bộ, đứng cạnh cửa, hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này mới cách đây không lâu vừa trải qua một hồi tra tấn ác liệt. Hắn tâm như chỉ thủy, vô cùng tường hòa, tựa như được giác ngộ sau đại nạn.

Sở Y Nhân quả nhiên là vì yêu thành hận. Thứ càng tốt đẹp càng khiến người ta dễ xúc động.

Tố Dĩ lại đem ánh mắt phóng tới cái xe lăn bằng gỗ tự chế bên cạnh.

Nàng biết Mạc Duật đa tài đa nghệ. Nhưng không nghĩ tới mới xuất môn chưa đầy hai canh giờ, hắn đã có thể làm xong một cái xe lăn thoạt nhìn không tệ. Tay nghề tốt như vậy, nàng có nên nhờ hắn sửa một chút nóc nhà luôn bị đám người rình coi Sở Y Nhân phá hư hay không? Qua vài ngày là tới mùa mưa, phải ngủ trong một gian phòng dột nước quả thực phiền toái.

Ánh mắt không nhìn thấy không thành vấn đề, nhưng làm sao để hắn có thể leo lên nóc nhà đây?

Thời điểm Tố Dĩ đánh giá Mạc Duật, hắn đã sớm dừng động tác, đặt tay lên xe lăn, chuẩn bị trở lại cửa chính, lúc trải qua Tố Dĩ hơi dừng lại một chút.

Tố Dĩ rốt cuộc hoàn hồn, lập tức đưa tay ngăn lại. Nàng cúi đầu nhìn hắn, sợi tóc phủ xuống bị gió thổi bay lên, có vài cọng phất qua trước mắt Mạc Duật. Mùi hương hoa cỏ quen thuộc làm hắn có chút ngẩn ra.

"Giúp ta sửa nóc nhà đi?"

Mạc Duật ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng, không có biểu tình gì "nhìn" nàng.

"Ta ôm ngươi lên."

Mạc Duật còn chưa kịp kiểu rõ ý tứ trong lời nói kia, cánh tay cùng bắp chân đột nhiên bị chạm vào. Trong nháy mắt, thân thể liền thoát ly xe lăn. Mạc Duật muốn giãy giụa, sau lưng lại đụng phải cảm xúc mềm mại đặc hữu của cô nương. Thân thể cứng đờ, liền bị Tố Dĩ ôm lên.

Tố Dĩ nâng đùi Mạc Duật, hướng lên trên nắm một chút, tìm một vị trí thuận tiện, lấy tư thế công chúa ôm, ổn định thân thể hắn.

Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ