Chap 30

2.8K 258 3
                                    

Mạc Duật đã đi gần nửa tháng, Tố Dĩ lại khôi phục cuộc sống sinh hoạt một mình

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Mạc Duật đã đi gần nửa tháng, Tố Dĩ lại khôi phục cuộc sống sinh hoạt một mình.

Mỗi ngày ngủ không cần sợ bị đánh thức, thời điểm tắm rửa không cần sợ có người đột nhiên vọt vào, đi dạo phố không cần sợ bị kéo áo đi mua kẹo hồ lô......Vừa hồi tưởng lại, cuộc sống trước kia của nàng thật sự là nước sôi lửa bỏng.

Tiễn bước phiền toái, nàng quyết định đêm nay không ăn bánh bao, nấu cơm chúc mừng một chút.

Tố Dĩ mở cửa điếm, nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, xem ra hôm nay lại là một ngày không thích hợp buôn bán. Thời điểm chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, ánh mắt của nàng không tự chủ được hạ xuống mé cửa.

......Ai có thể nói cho nàng, vì sao "đống này" lại xuất hiện ở đây?

“Nương, sao ngươi có thể đem ta đưa cho đại thúc bán kẹo hồ lô! Muốn đưa cũng phải đưa cho gia gia bán bánh nướng!”

“......”

“Nương, không phải ngươi hối hận nuôi ta chứ, đừng vì ta ăn quá nhiều mà không cần ta a!”

Đối với việc Tiểu Mạc Duật trực tiếp rõ ràng lên án, Tố Dĩ làm bộ như không nhìn thấy, nhanh chóng đóng cửa lại. Nhưng hắn đã linh hoạt lách vào, nhìn đến bánh bao trên bàn, hai mắt lập tức tỏa sáng, không hề có dáng vẻ xông tới.

Tố Dĩ thập phần cố gắng đem người trước mắt này, cùng vị sát thủ phong hoa tuyệt đại trên võ đài đối lập, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.

Là ảo giác đi, nhất định là ảo giác!

Tố Dĩ nhanh chóng bước đến gần, nâng lên cây quạt gõ vào cổ tay Tiểu Mạc Duật. Hắn liền thoát lực, bánh bao lập tức như bánh xe lăn trở về trên mâm. Hắn hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn đồ ăn đã đến miệng lại lăn trở về, vươn tay chụp lại, mạnh mẽ tiến công. Tố Dĩ lại gõ, bánh bao lại lăn, lại chụp, lại gõ.....

Tiểu Mạc Duật tru lên:

“Nương, ngươi thật đáng ghét~~!”

Gương mặt không chút thay đổi của Tố Dĩ cương cứng một chút. A, không cẩn thận chơi nhập thần!

“Ta biết rồi, nương....” Tiểu Mạc Duật đột nhiên thấu mặt lại gần, hai mắt trong suốt nhìn nàng.

“Không phải vì ngươi lâu lắm không gặp ta, muốn theo ta chơi chứ. Chờ ta lau miệng xong......A, nương, đợi đã, ngươi muốn đi đâu??”

Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ