8

3K 468 22
                                    

Một tháng nữa lại trôi qua, và Seokjin vẫn chưa hỏi Namjoon về chuyện ấy.


Nhưng anh đã hỏi những điều khác. Tỉ như màu sắc yêu thích của Namjoon là xanh biển và cậu vốn- dù bây giờ không còn, là nhà du hành khá kì cựu thời trẻ. Cậu yêu những câu chuyện từ mọi người xung quanh. Đôi lúc, cậu dường-như-hóa-thành nhà hiền triết, khi ấy, Namjoon sẽ cứ nói liên miên mãi thôi, rồi đột ngột ngừng bặt, khiến Seokjin bật cười và trấn an cậu rằng anh không thấy phiền đâu.


"Nhưng tôi muốn nghe suy nghĩ của anh nữa," Namjoon sẽ đáp lại thế.

Và Seokjin luôn đáp ứng yêu cầu ấy.

Chuyện cứ tiếp diễn giống vậy, suốt một thời gian lâu thật lâu.


Seokjin rất tò mò về con người Namjoon, đúng vậy, nhưng cũng có nhiều thứ khác chiếm lấy tâm trí anh. Như nghĩ về Namjoon này, rồi cố phân tích cậu, và suy ra tại sao cậu lại là kiểu người như chính bản thân cậu vậy.

Với cả việc dọn dẹp cũng chiếm khối thời gian ấy.

Seokjin bắt đầu ghi chép thường xuyên hơn, anh viết về sự việc hằng ngày, hay vẽ lại bản đồ từ chồng sách của Namjoon về những nơi anh muốn đến sau này. Seokjin bỗng nhớ về khu vườn thủy tinh của cậu và nhờ Namjoon chỉ mình đến nơi anh có thể tìm sách về nó.

Ngay lúc Seokjin vừa hỏi, có hai kệ sách va sầm vào nhau, và khi họ đến kiểm tra, lông mày Namjoon nhướng lên thật cao. "Nó đây này," cậu nói, cầm lên quyển sách nặng trịch đã rơi xuống sàn một cách đáng nghi. "Tiện quá nhỉ."

Tiện quá nhỉ.

Có một tấm bản đồ bên trong, và Seokjin không đào quá sâu về lý do anh chép nó kĩ lưỡng vào vở.

Anh cũng cố vẽ bản đồ cho cả hang động nữa.

Dần đà, Seokjin nghĩ rằng Núi Mẹ cứ chuyển dời mọi thứ để chọc tức anh.

Một số vùng vẫn nằm yên ở vị trí của nó. Thư viện của Namjoon, phòng của Seokjin, phòng khách, nhà bếp, phòng xông hơi, và phòng ăn. Đôi lúc, nếu quẹo bên trái sau phòng ăn và đi thẳng, sẽ gặp phòng ngủ Namjoon, còn lại thì sẽ là nhà kho đầy những chiếc giày lẻ đầy bụi bặm cùng vài móc áo.

Anh đang cố suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra với địa hình hang thì Seokjin quẹo lộn bên trái, rồi thêm một hay hai lần rẽ phải. Thế là anh đến nơi bản thân chưa từng bắt gặp trước đây.

Không có đèn gắn trên tường, thậm chí không có lấy một cánh cửa đàng hoàng, chỉ là một hành lang vốn được đào xuyên đá và bào mòn bởi thời gian. Seokjin không chắc vì sao anh đến được đây.

Nó rất rộng, lớn hơn cả thư viện, đồ sộ đến nỗi bóng đêm chẳng thể bao trùm. Sự vĩ đại ấy khiến Seokjin cảm thấy nhỏ bé.

Chỉ có một thứ ở đây, và nó cũng khiến Seokjin cảm thấy nhỏ bé.

Phép thuật.

Thật lớn quá. Rõ ràng phép thuật không bao lấy cả không gian, nhưng theo cách nào đó thì nó đã làm thế. Phép thuật hiện thân dưới từng làn khói bóng loáng. Seokjin cảm thấy nực nội, ấy nhưng da gà lại nổi chi chít trên da. Anh cảm nhận được sự chấp thuận. Tuy nhỏ bé, nhưng ít ra anh được giữ an toàn. Seokjin cảm nhận được sức nặng của phép thuật khắp xung quanh. Nó thấm vào tường đá, không khí và tận xương tủy anh.

[V-trans] Namjin | CharmedNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ