Gặp nhau đúng 2 lần - lần đầu ra mắt gia đình hai bên. Lần 2 là đi xem nhẫn, chọn váy và chụp ảnh cưới.... Dĩ nhiên không có ảnh kiss như các cặp trẻ khác kết hôn...Hôm nay là ngày kết hôn của Đới Manh � Mạc Hàn...
"Đới Manh. Con có đồng ý lấy Mạc Hàn làm vợ ? Dù có sung túc hay khó khăn, lúc ốm đau cũng như mạnh khoẻ, sẽ luôn yêu thương, chăm sóc và tôn trọng cô ấy. Con có đồng ý không?"- Lời cha sứ vang lên trong không khí long trọng của buổi lễ thành hôn.
"Con đồng ý."- Đới Manh dứt khoát.
"Mạc Hàn. Con có đồng ý lấy Đới Manh? Để người đó ở bên cạnh yêu thương, chiều chuộng còn cả đời và đáp lại tình cảm đó không?"- Cha sứ cũng thật có mắt nha. Biết Mạc Hàn nhà ta là người cần được che trở.
"Con...con đồng ý."- Giọng Mạc Hàn bấy giờ hơi run. "Cô vẫn chưa hề biết gì về người mà cô sẽ lấy này! Quan trọng là hai người không hề yêu nhau. Mà Mạc Hàn cô không từ chối được ba mẹ cô đã đành, cái tên Đới Manh đáng ghét kia lại không hề phản đối cha mẹ của cô ta, nhất nhất nghe theo là cớ sao? Ngay cả lời ba mẹ hai bên nói gì, cô ta cũng nhất nhất làm theo....Đúng là đồ nhu nhược nhà...."
Họ trao nhẫn cho nhau nhưng lại không hôn nhau, cũng vì trước đó Mạc Hàn nói không chịu. Nụ hôn đầu của cô đâu thể tùy tiện cho một người mà cô còn không biết rõ, huống gì KHÔNG yêu mà lấy. !! Vì vậy mà Đới Manh phải nói khó với cha sứ rằng: bản thân bị cảm, không muốn lây cho Mạc Hàn, mong ông thông cảm....mãi cha sứ mới chịu đồng ý cắt đi phần - "Bây giờ hai con có thể hôn nhau!!"- Phần mà ông mong đợi nhất trong cả buổi lễ...Còn khách khứa ai nấy đều cảm thấy tiếc hùi hụi vì không được chứng kiến cảnh tượng tuyệt đẹp ấy.
Vì không mặn mà gì với cuộc hôn nhân này, nên sau lễ cưới hai người không đi hưởng Tuần trăng mật, về nhà vợ luôn. Mà chủ ý này của Mạc Hàn, còn Đới Manh không ý kiến gì. Cô chỉ coi việc mình làm là trả ơn - không hơn không kém - không ý kiến và không đòi hỏi.... Một vệ sĩ dưới mác chồng Mạc tiểu thư.
"Cô có thể dùng phòng tắm rồi."- Mạc Hàn bước từ phòng tắm ra với chiếc váy ngủ ngắn đến đùi, váy đỏ mỏng manh, nhìn kỹ sẽ thấy đường cong quyến rũ trên cơ thể. Một tay cô dùng khăn lau mái tóc còn dính nước xoã ngang lưng, một tay chỉnh lại váy ngắn. Vài lọn tóc rơi xuống khuôn mặt thanh tú...nhìn Mạc Hàn thật đẹp.
" Ah....Uh...!"- Đới Manh thoáng đỏ mặt, chạy thẳng vào phòng tắm tí thì va vào cửa. Còn mặt Mạc Hàn tự đắc không để đâu cho hết "Tại mình đẹp quá mà.. Nhưng đừng có mơ" __cô nhếch mép cười thầm.���
Đang mải chìm trong chế độ tự biên tự diễn, thì Đới Manh đẩy cửa phòng tắm đi ra. Hương bạc hà thơm mát phảng phất thu hút ánh mắt của cô. Mùi hương này!! Mạc Hàn đã cảm nhận được mỗi lần ít ỏi ở cạnh Đới Manh. Nhưng ngay bây giờ, trong không gian kín cửa cao tường chỉ có hai người, cô lại thấy rất rõ mùi hương nhẹ nhàng này. Có lẽ cũng bởi Đới Manh vừa tắm xong, nước ấm trên da bay hơi mang theo mùi thơm dễ chịu đó.
"Cô định làm gì ?"-- Thấy Đới Manh tiến lại gần giường, Mạc Hàn bất giác đưa hai tay lên đan trước ngực. Do Ngốc Manh cũng đang diện trên người bộ đồ ngủ đỏ mỏng tanh, để lộ thân hình mảnh mai cân đối từ lúc bước ra làm Mạc Hàn mất cảnh giác. Khi nhận ra thì Đới Manh đã tới gần ghé mặt xuống. Hai chế này là đang mặc đồ đôi do các bậc phụ huynh chuẩn bị ---> Đúng là tiền bối có tâm ghê... còn biết nghĩ cho hậu bối.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver][Đới Mạc] Chàng vệ sĩ đáng yêu
Roman d'amourTruyện tình lãng mạn - Hài hước như phim truyền hình