" Ối. TÔI THÀNH THẬT XIN LỖI."- chính xác là có người bắt quả tang tại trận rồi. Có hai người nào đó không hẹn mà cùng luống cuống đẩy nhau ra. Mặt người nào người đấy đỏ như đĩa xôi gấc.
" Ừhm...Tôi....Tôi vào phòng tắm...."- Trời ơi. Mạc Hàn muốn độn gầm giường lên mà chui xuống. Nàng đứng vội dậy chỉnh lại tư trang không dám nhìn lại và phi thẳng vào phòng tắm. Đã xảy ra chuyện gì với nàng vậy?? Tại sao lại để tên đó....hôn mình chứ!!" Khụ....khụ....!"- Người còn lại lấy tay che miệng ho khan thành tiếng, càng không biết giấu mặt mũi đi đâu cho kịp. Một phút không kìm nén nổi mà gây ra sự này. Bây giờ biết ăn nói thế nào cho phải.
" Tôi sơ ý quá. Nhưng đến giờ bệnh nhân phải uống thuốc và tiêm rồi!"- Cô y tá lại có ý cười. Đẩy xe thuốc tiến về phía Đới Manh. Hai người trước mặt đang xấu hổ, trong khi cô còn chẳng ngại. [ cô này cũng mặt dày quá cơ. Haha]"...ừhm..vâng.!"- Sẵn tiện trên bàn kia có cốc nước, Đới Manh nhấc lên uống lấy uống nể. Xong xuôi mới chìa tay ra-" Ưh..hừm..Cô đưa tôi thuốc. Còn tiêm thì bỏ đi."- Mất mặt thì mất rồi. Người làm cô thẹn nhất cũng chỉ có Mạc Hàn mà thôi. Lát nữa không biết đối mặt với cô ấy ra sao đây. Chết tiệt..!!! Uhuhu...Đới Manh cô đã làm gì vậy!!! Hôn Mạc Hàn??!!. Là hôn đấy!
" Nhưng bác sĩ dặn phải tiêm thuốc đầy đủ ạ.!"- Người này to xác lại không thích tiêm là sao vậy! Cô ý tá tự nghĩ tự thích thú. Cố tình mở ống tiêm...
" NÀY NÀY! ! Tôi nói không cần cơ mà!!! "- Đã bảo bỏ đi mà cô ta không nghe ra hả.! Nhanh nhất có thể, Đới Manh giữ lấy cổ tay người kia. Bệnh của cô, tiêm hay không cũng không đứt được. Sức khoẻ không thuốc cũng sẽ hồi phục thôi. Cớ gì phải uống, phải tiêm mấy thứ này, vừa đắng lại vừa đau.
" Không được...!"
" Có chuyện gì vậy?"- Bên ngoài có kẻ hơi lớn tiếng thì phải. Dù đang vô cùng vật vã với đống hỗn loạn trong phòng tắm, Mạc Hàn cũng nhanh chóng đi ra. Vậy mà lại thấy viễn cảnh sinh động này!! Đới Manh lại nắm tay ai kia. Tên đáng ghét đó vừa mới hôn nàng xong, giờ lại thân mật với người khác!!-" Tình cảm quá nhỉ?!"" Không phải như em nghĩ đâu.!"- Buông tay cô y tá thật nhanh. Đới Manh đâu có làm gì không phải. Nhưng chẳng hiểu sao vừa thấy ai kia, cô lại sợ! Là sợ Mạc Hàn hiểu lầm ư?. Phải!! Ngốc Manh sợ Mạc Hàn hiểu lầm cô.
" Đúng vậy. Không phải như cô nghĩ đâu.!"- Cô y tá lắc đầu nhanh còn kịp. Ánh mắt kia nhìn cô lại không phải ghen tuông mới là lạ.!!.-" Tôi chỉ định tiêm thuốc cho bệnh nhân thôi. Nhưng cô ấy không chịu.!"- Trực giác mách bảo cô, nếu không giải thích sẽ gặp hoạ như chơi." Là vậy sao!"- Mạc Hàn nhíu mày đi tới. Quả thật trên tay cô y tá là kim tiêm. Vậy thì vừa rồi nàng đã nghĩ gì cơ chứ! Haizz...-" Được rồi. Vậy thì không cần tiêm nữa, cô để lại thuốc rồi ra đi."
Nghe vậy, cô ý tá cũng cất lại kim tiêm, để lại số thuốc và rời đi. Dù sao trước khi vào đây, trưởng khoa cũng đã cô phải đáp ứng các yêu cầu của người trong phòng này. Vì vậy, bệnh nhân lẫn người nhà đều không muốn tiêm thuốc thì cô cũng không thể làm khác được. Tốt nhất vẫn là nên làm theo.
" Ừm... Tại sao em lại không bắt tôi tiêm thuốc.?"- Đới Manh lén nhìn trong khi Mạc Hàn bóc thuốc cho mình. Từ lúc cô y tá đi khỏi, nàng chẳng nói với cô lời nào cả. Thế này thật đáng sợ.
" Hửm...?"- Vừa rồi Mạc Hàn chỉ nghe có tiếng người kia. Đầu óc nàng lúc này thật rối bời...nàng tự hỏi chiếc hôn khi nãy là gì?? Là Đới Manh có ý gì?? Là nàng nghĩ gì?? Và cảm giác đó là sao???-" Sao vậy?"- Hơi giật mình một chút, nhưng nàng cũng hỏi lại.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver][Đới Mạc] Chàng vệ sĩ đáng yêu
Storie d'amoreTruyện tình lãng mạn - Hài hước như phim truyền hình