Chương 26: Người làm vườn trồng táo 1

365 7 0
                                    

Vòng đầu tiên là phỏng vấn chọn người, đại đội trưởng là người trực tiếp lấy những hạt giống tốt nhất, bộ phận này vốn không đào thải người, quân đội phía bên kia đồng ý cấp cho cũng đã là tốt rồi. l,q/d Long Tuyền phụ trách nhân viên kỹ thuật chuyển tác chiến, đội trưởng Chu thì sàng lọc một nhóm binh lính trinh sát xuất thân sĩ quan. Đồng chí thiếu tá thiện tâm chỉ loại hai vị trong số năm người, năm so với ba; kết quả về thấy bản ghi chép của đội trưởng đại nhân lại là 207 chỉ lấy 41 vị! Ước chừng tương đương với 1/5.

41 người này cần tham gia một vòng tuyển chọn vào ngày mai nữa, không chừng lại có hơn phân nửa bị loại. Độc ác, thật quá độc ác!! Đổi thành chính anh sợ rằng có cắn răng cũng không thể xuống tay được.

Khi anh báo cho đội trưởng sau khi chọn lựa còn lại số người quá ít, Chu Thuần nói: “Không ít, lần lựa chọn này không giới hạn nhân số, dã ngoại sinh tồn trong 4 ngày 3 đêm, thời gian quy định cũng được tính qua. Trước kia cũng chỉ tuyển năm ba người mà thôi.”

Long Tuyền hoải nghi hỏi: “Theo như thời gian lão ngài quy định, vậy số người đến đích có được năm ba người không?” Không biết có bao nhiêu người tham gia sinh tồn dã ngoại, đây là nhiệm vụ khó hoàn thành nhất.

“Không biết.” Chu Thuần trả lời ngắn gọn, lại bổ sung một câu: “Hy vọng có thể nhiều một chút.”

Âm hiểm!! Long Tuyền âm thầm phỉ nhổ trong đáy lòng. Sĩ quan trong đội bọn họ rất ít, phần lớn là quân nhân có trình độ học vấn chính quy trở lên. Bình thường sĩ quan đặc chủng là binh lính nông thôn nên trình độ văn hoá có hơi thấp, những hạng mục tập huấn cần dùng đầu óc không được thuận lợi. Nhưng nếu được huấn luyện bài bản thì ở phương diện thể năng và kỹ năng quân sự lại có ưu thế cực lớn.

Những người như vậy nếu đầu óc có đủ trình độ cũng coi là chuyện tốt.

Long Tuyền đang suy nghĩ về vấn đề này, Chu Thuần lại bất thình lình nói một câu: “Sang năm bắt đầu tuyển chọn từ địa phương.”

“Từ địa phương? Đội trưởng, anh đang nói mơ à?” Long Tuyền kinh hãi: “Vậy lính tình nguyện thì thế nào? Dầu gì cũng phải là sĩ quan chứ? Anh xem ở đội chúng ta đều là các binh sĩ mũi nhọn lấy từ các địa phương! Sĩ quan là vua của những người lính ở đó.”

Chu Thuần cười nói: “Đúng vậy, đều là mũi nhọn của người khác. Một gốc cây nhỏ mắt thấy sẽ thành tài, sau đó chúng ta mang theo cái cuốc đến đào khoét nền tảng của người ta mang đi. l0q5d Lão đoàn trưởng ngày trước của cậu đến bây giờ thấy tôi vẫn nghiến răng mắng, bị mắng còn không dám cãi lại!! Tiểu tử cậu năm đó không phải tôi đào, thực sự là uổng phí nỗi khổ của tôi!!”

Long Tuyền vò đầu cười một tiếng, quả thật khi ấy là anh chạy tới xin gia nhập. Lúc đầu Chu Thuần còn không muốn gặp, vì không để lại bị mắng nên anh vội vàng xen vào nói: “Cho nên phía trên hy vọng chúng ta tự mình khai hoang, không trực tiếp cho mạ?”

“Vẫn chưa đủ, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không thể chọn một đống học sinh cấp 3 vào cho đủ số. Vì vậy phải đặc biệt lấy từ địa phương nhìn xem có hạt giống tốt hay không thì lấy về bồi dưỡng, huấn luyện được một thời gian thì đưa vào trường quân đội bổ túc. Dù sao cũng phải thử một chút, sang năm nhìn lại thì cân nhắc xem, đến lúc đó cậu có thể mang theo “hoà thượng” đi chọn người ở Đăng Phong*, chỗ đó chính là hang ổ của cậu mà.” Chu Thuần giải thích, sau đó vỗ vỗ tập hồ sơ hỏi: “Nói đến chuyện chính đi, tại sao cậu lại đào thải hai người này?”

*Đăng Phong là một thị xã thuộc địa cấp thị Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thị xã này có diện tích 1220 km², dân số 600.000 người. Thị xã này có các đơn vị hành chính gồm 3 (Tung Dương, Thiếu Lâm, Trung Nhạc) nhai đạo biện sự xứ, 6 trấn và 6 hương. Đăng Phong là nơi có nhiều di tích lịch sử và danh lam thắng cảnh như: Thiếu Lâm Tự, Tung Sơn, Trung Nhạc Miếu, Tung Dương Thư viện, Đài thiên văn Đăng Phong.. Đăng Phong là một ví dụ điển hình về một trung tâm tôn giáo, tín ngưỡng, khoa học và giáo dục lớn của Trung Quốc. Năm 2010, UNESCO đã công nhận các công trình lịch sử ở Đăng Phong là di sản văn hóa thế giới.

“Một người có động cơ không thuần khiết, muốn vào đây để mạ vàng; một người thì ý chí không kiên định, tôi chỉ nói một chút về hạng mục khảo nghiệm thể năng và kỹ năng mà cậu ta đã sợ hãi, cảm thấy bản thân mình không thể hoàn thành, hỏi có thể vào đội tin tức hay không.” Long Tuyền khinh bỉ trả lời, sau khi thở ra một vòng khói thuốc lại nói tiếp: “Với năng lực của cậu ta nếu muốn vào đội tin tức là không thể. Về phương diện kỹ thuật thì cậu ta không bằng một góc của Trác Nhất kém 6 tuổi.”

Chân mày Chu Thuần nhảy lên, dò xét hỏi: “Xem ra ấn tượng của cậu với Trác Nhất không tệ?” Huấn luyện viên khi chọn huấn kiêng kỵ nhất là mang thành kiến để nhìn người, mặc kệ là ấn tượng tốt hay xấu. Một khi có thành kiến sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán dẫn đến việc đưa ra quyết định sai lầm.

“Cũng không phải là ấn tượng, khách quan mà nói thì năng lực của cậu ta không tệ, nhưng làm người hơi táo bạo. Tôi vừa mới nói thông qua phỏng vấn cậu ta đã xoay người gửi tin nhắn khoe hoang với người khác rồi.” l-q/d Long Tuyền khẽ lắc đầu một cái: “Là một cậu nhóc còn trẻ con! Về động cơ cũng có chút vấn đề, dường như cậu ta đang khiêu chiến chính bản thân mình. Cá nhân tôi cảm thấy cậu ta xin vào đây là vì có sự sùng bái với đội ngũ thần bí trong truyền thuyết, đơn thuần khát vọng mình có thể trở thành một thành viên trâu bò trong đó.”

“Vậy tại sao để cậu ta ở lại?” Chu Thuần nghiêng thân về trước, im lặng nhìn Long Tuyền.

Long Tuyền nhìn đôi mắt đội trưởng, trả lời: “Trác Nhất có một ‘trái tim tính toán thiệt hơn’ tương đối đơn giản, cậu ta chỉ sùng bài sức mạnh và năng lực mà không phải là vì mưu cầu vật chất, số tuổi cũng nhỏ, nhân sinh quan giá trị quan vẫn chưa định hình. Tôi cảm thấy cậu ta có giá trị cao để ở lại. Còn lại những thứ khác thì không thấy có vấn đề gì. Có lẽ là không có vấn đề, hoặc có lẽ do cậu ta che đậy quá tốt, còn cần thời gian quan sát.”

Đồng chí thiếu tá biết rõ lần chọn huấn này thật ra cũng là một lần bồi dưỡng và khảo hạch đối với anh, bắt đầu từ việc nhìn người.

“Vậy tại sao để lại Ấn Hoa Thanh? Trác Nhất luyện quyền từ nhỏ, ngoài ra cấp hai còn là vận động viên bơi lội cấp quốc gia, đại học thì trong đội thuyền buồm, thể năng cũng tạm được. Còn Ấn Hoa Thanh này cũng chỉ là một anh chàng thư sinh, đầu óc còn có thể, nhưng tố chất thân thể quá kém!”

“Cậu ta ư, ở lại dĩ nhiên là có nguyên nhân.” Long Tuyền khẽ mỉm cười để lộ ra lúm đồng tiền: “Đội trưởng, nói cho anh biết một truyện cười. Mấy ngày trước tôi đã bị một cô bé là đối tượng xem mắt dạy dỗ, cô ấy nói tôi không được nhìn mặt đoán người.”

Chu Thuần cầm hồ sơ đánh vào bả vai anh: “Chuyện cười này không buồn cười tí nào, không có ý nghĩa. Nói điểm chính!”

-Hết chương 26-

Duyên đến là em - Mặc Tử 1123 (Hoàn) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ