Phần 6

5.5K 110 10
                                    


Đã hơn 2 tiếng trôi qua , chiếc đèn trên cùng của cánh cửa cấp cứu vẫn chưa bật sáng . Tịnh Văn đưa đôi mắt ngấn vài giọt nước nhìn vào bên trong , người con trai anh thương yêu đã có con với anh , vậy mà vì một chút ghen tuôn anh lại hành hạ cậu , một nụ cười cộng với vài giọt nước mắt cầu xin cho cậu và con được bình an.

" rengggg .... renggggg " _ tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí căn thẳng , Là mẹ anh .

-" con nghe đây mẹ !".

-" có chuyện gì xảy ra với Hạo Thiên vậy ? Mẹ nghe người làm nói thằng bé bị gì sao ? " .

-" Mẹ .... con phải làm sao đây ? Con không biết em ấy đã có thai với con ! Tại sao con lại hành hạ em ấy như vậy , chỉ vì con muốn trả thù em ấy đã bỏ rơi con , lỡ ...như con hại chết con của con thì sao hả mẹ ? Có phải con ít kỉ không ? Con chỉ muốn em ấy là của một mình con thôi !". _ tiếng âm thanh đứt quảng hòa huyện với vài tiếng nất nhỏ , anh hôm nay lại nhỏ bé như vậy , khóc lóc than vãn . Nhưng nếu như cậu và đứa bé bình an thì anh sẽ không bao giờ dám lớn tiếng với cậu .

-" Tịnh Văn ... mẹ xin lỗi con ... "_ tiếng của bà Lưu cũng nất nở theo .

-" Tại sao mẹ lại xin lỗi con " .

-" Tất cả là tại mẹ , bốn năm trước chính mẹ đã... van xin Hạo Thiên rời xa con , để cho con an tâm đi du học . Mẹ xin lỗi "_ Bà Lưu trong mấy cũng vọng theo một vài tiếng khóc .

-" Mẹ hại chết con rồi " _ đôi mắt hiện lên vẻ tức giận , đôi tay siết chặt chiếc điện thoại trong tay .

" King " _ cuối cùng chiếc đèn phòng cấp cứu cũng sáng lên , nuốt tức giận vào trong lòng , vội tắt điện thoại bỏ vào túi quần , chạy nhanh đến chỗ vị bác sĩ kia .

-" Bác sĩ !! Em ấy sao rồi ? Có bị gì không ?? À còn đứa bé nó vẫn tốt chứ "_ anh hỏi tới tấp vị bác sĩ , khiến ông ấy cũng phải lắc đầu cười khẽ , đặt tay lên vai cậu .

-" Cậu trai trẻ ! Vợ cậu vẫn ổn ! Đứa bé rất yếu nhưng tôi đã cứu được ! Chăm sóc vợ và đứa bé thật tốt nhé ! Vợ cậu sẽ có một chút về tâm lý , chỉ cần nới nhỏ nhẹ cậu ấy sẽ bình thường thôi !_ Nói rồi vị bác sĩ cũng rời đi . Anh nở nụ cười hạnh phúc . Chạy ngay vào phòng bệnh của cậu , cậu ngồi trên giường bệnh , đôi mắt vô vọng không cảm xúc nhìn về bên cửa sổ .

Tịnh Văn khẽ đưa tay lên mặt cậu sờ nhẹ . Hạo Thiên giựt mình lùi ra phía sao , khuôn mặt có chút sợ hãi nhìn anh , liên tục lắc đầu nước mắt vừa kịp rời ướt đẫm đôi má .

-" Không ...phải .... hức .... Anh đừng hành hạ em nữa mà .... hức "_ bó gối ngồi lên đầu giường , thân hình cậu khẽ run lên .

Tịnh Văn có thể cảm nhận tim anh đang rỉ máu , nhìn cậu lúc này anh muốn tự mình giết chết chính mình . Đôi mắt chảy xuống vài giọt nước mắt ,
Đi khẽ đến bên cậu , kéo cậu vào lòng ôm chặt .

-" Hạo Thiên ! Anh sai rồi ! Anh xin lỗi , xin lỗi em rất nhiều . Tha lỗi cho anh , vì anh chỉ muốn em là của một mình anh thôi ! Hạo Thiên , Anh Yêu Em ! ."_ vùi đầu mình vào cổ của cậu , nước mắt của anh cũng đã làm áo cậu ướt một mảng nhỏ trên đôi vai nhỏ bé ấy .

❤ Yêu em lại từ đầu  ❤Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ