chap 9

189 11 0
                                    

...............................................................

Bỗng đập vào mắt tôi, "thiên thần bé nhỏ" rơi nước mắt. Tim tôi khẽ nhói đau cậu lại khiến tôi đau đớn. Tôi chậm rãi dải bước đến chỗ cậu.

Đập nhẹ vào bờ vai nhỏ. Cậu quay lại nhìn tôi. Tôi đã nghĩ cậu sẽ bực mình quay lại, không ngờ, cậu lại nở  nụ cười.

Thình thịch... Tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Tôi như hóa đá trước nụ cười ấy mà chẳng biết cậu vào nhà từ lúc nào. Đành vậy thôi! Cậu là chuyên gia tìm mọi cách để hành hạ người khác mà. Tôi đứng dậy, từ từ bước vào nhà.

Văn Toàn
Thấy Xuân Trường bước vào, tôi vênh mặt tự mãn. Không ngờ, chỉ vì chiêu cũ rích đó mà hoàng tử băng giá trường Hà Nội FC đóng băng gần 10 phút.
Hơ...hơ...hơ... Vẻ mặt của anh ta lúc đó lại khiến tôi buồn cười đến vỡ bụng. Sát khí ở đâu thì phải? Tôi thả con mèo xuống, hoảng hốt chạy khi Xuân Trường tiến sát về phía tôi, nhếch mép cười nham hiểm vô cùng. Chết anh tức giận rồi. Làm sao đây? Làm sao đây? Tôi luống cuống như gà mắc tóc, đầu óc rối như mớ bòng bong.

Anh ta tiến, tôi lùi. Cứ như vậy cho tới khi chân tôi va vào tường. Hết đường rồi sao? Ông thần xui... Tha cho con. Con chưa muốn chết. Tôi chắp tay, nhìn lên trời chẳng thấy trời đâu, vái lạy ai nhìn vào cũng bảo là con đến mới trốn trại cho coi.

Đột nhiên, Xuân Trường bật cười lớn.
- Phư...phư...phư... Đúng là ngố hết thuốc chữa.
Xuân Trường  nhìn tôi, sau đó ngồi xuống ghế sô pha. Anh ta tỏ ra rất sảng khoái, cầm ly nước nhâm nhi.

Tôi nhìn điệu bộ tự đắc của Xuân Trường , mặt như có lửa, nhiệt độ lên cao. Có lẽ mình phải uống chút nước cho trấn tĩnh lại. Tôi lấy chiếc cốc trên bàn, đến chỗ bình nước.
- Khoan đã
Tên điên Xuân Trường lại phá ngang. Nhìn bản mặt của hắn là tôi lại sôi gan.
- Lại gì nữa đây? - Tôi ngẩng mặt nhìn hắn, nói to tướng.
- À, à, mình chỉ muốn uống nước thôi!
Cái giọng đến nổi da gà. Hắn "cướp trên giàn mướp" lấy cốc nước đặt xuống dưới vòi trước tôi.

Tôi tức tối nhìn bộ mặt nham hiểm "báo động đỏ" của hắn ta. Chắc lại có âm mưu gì đó! Tên này thật cáo già! Lũ con gái đúng là có mắt không tròng mà. Sao lại đi thích một tên như hắn cơ chứ?
- Mình lấy nước xong rồi!
Anh lắc lắc cốc nước đựng đầy, suýt bắn vào người tôi, may mà tôi né kịp.

Tôi ấm ức nhìn hắn, chỉ muốn cho hắn ta một phát cho ngỏm củ tỏi luôn. Tôi đặt cốc nước xuống vòi.
Toong...
Toong...
Cái gì? Nước lúc nãy vừa chảy mà! Tôi vỗ mạnh vào bình mấy cái nhưng nước vẫn không chảy. Tôi ngó vào trong. Nước trong thùng hết nhẵn?
- Lương Xuân Tồm!!!!!
Tôi tức đến dựng tóc gáy, gào thật to tên hắn. Thế mà anh ta vẫn dửng dưng ngồi uống nước làm tôi tức ói máu. Tôi dậm chân thật mạnh đi đến chỗ anh, lườm một cái.
- Đừng có nhìn tôi đắm đuối như vậy!

"Đắm đuối" Xoẹt...xoẹt... Câu nói của tên đó như đấm vào mặt tôi. Tôi tức giận đùng đùng tới mức miệng sắp khè ra lửa thiêu chết anh.
- Tại sao không cho tôi uống nước hả?
- Đâu có! Tại số cậu đen đủi thôi.

Anh nói cũng đúng mà! Ai gần mình cũng gặp bất hạnh. Mặt tôi ỉu xìu như bánh bao thiu, buồn dài cả mặt. Tôi quay lưng, đi lên phòng lấy sách vở, thay quần áo, sau đó chạy ra khỏi nhà anh... Tâm trạng nặng trĩu nỗi buồn!

Nhóc Con Dễ Thương Em là Của Tôi ( Chuyển ver)( Trường Toàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ