Đoàn phim được nghỉ một ngày, trong đó thì nửa ngày Hứa Kính Hằng ngủ mất tiêu, nếu không phải Giang Thành gọi đến, không biết y còn có thể ngủ đến lúc nào.
Giang Thành hỏi y đang ở đâu, sao phòng y chẳng có ai cả.
Hứa Kính Hằng ấp úng nửa ngày, nói là mình mới ngủ dậy đi loanh quanh một chút, không ở trong phòng.
Giọng mũi khàn khàn khi bị người ta đánh thức vào buổi sáng căn bản chẳng có chút tác dụng che giấu nào, Giang Thành giả bộ như không biết, tùy tiện hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại.
Hứa Kính Hằng vẫn cho rằng không có bị người ta phát hiện thở dài một hơi, ở trên giường trở mình một cái, lập tức thắt lưng đau như bị ai đó bứt ra khỏi người.
Hứa Kính Hằng hít sâu một hơi lạnh, một cử động nhỏ cũng không dám làm, đành giữ nguyên tư thế nằm lì trên giường, vươn tay xoa xoa eo.
Ôn Duy Viễn mở cửa tiến đến, Hứa Kính Hằng vừa xoa nhẹ vài cái, hắn ngồi ở bên giường, đẩy tay Hứa Kính Hằng ra, giúp y xoa bóp.
Hứa Kính Hằng nằm ỳ ở trên giường hỏi: "Sao đã về rồi?"
"Đã quay xong phần của hôm nay rồi."
Hứa Kính Hằng "nha" Một tiếng, nhắm mắt hưởng thụ, Hưởng thụ còn chưa được bao lâu, đã bị tiếng chuông điện thoại của Ôn Duy Viễn cắt đứt.
Ôn Duy Viễn đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại, Hứa Kính Hằng vì ngược sáng mà phải nheo mắt lại ngắm hắn, từ lúc yêu thầm đến khi sống chung, rồi đến hiện tại, đã là mười năm rồi, đời người có được bao nhiêu cái mười năm? Hắn cùng với Ôn Duy Viễn có thể ở cùng nhau bao nhiêu cái mười năm như thế?
Điện thoại là của Bành Đông Lai gọi tới, Ôn Duy Viễn hôm nay chỉ phải quay phim nửa ngày, phần diễn buổi chiều hắn cố ý nói Bành Đông Lai cùng đạo diễn thương lượng, hy vọng hôm khác diễn tiếp. Hắn cùng với Hứa Kính Hằng hơn hai tháng qua thời gian ở cùng một chỗ còn chưa đến ba ngày, bộ phim của hắn mấy ngày nữa sẽ hoàn thành, Hứa Kính Hằng thì lại phải quay phim thêm hơn hai tháng nữa, bọn họ lại phải xa nhau. Nguyên bản Ôn Duy Viễn cũng không để ý những điều này, nghề nghiệp của bọn hắn đã định đoạt bọn họ gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng mà Hứa Kính Hằng chưa bao giờ như lần này, lúng ta lúng túng, tâm thần bất ổn.
Ôn Duy Viễn biết rõ y đang sợ cái gì, nhưng không biết như phải làm sao để y yên tâm, chỉ có thể nhân ngày hôm nay y được nghỉ, hắn tranh thủ tất cả thời gian ở bên y, hy vọng có thể ổn định tâm trạng bất an của y.
Không nghĩ tới Bành Đông Lai báo cho hắn biết, có một diễn viên chỉ còn mấy cảnh quay, ngày mai diễn viên đó còn phải chạy tới nơi khác quay một bộ phim nữa, những phần diễn khác thì không sao, duy chỉ có phần diễn của diễn viên đó và Ôn Duy Viễn, phải hoàn thành hôm nay.
Ôn Duy Viễn nói hắn biết rồi, liền cúp điện thoại.
Hứa Kính Hằng thấy hắn cau mày, hỏi hắn làm sao vậy.
Ôn Duy Viễn chỉ nói có cảnh diễn chiều nay phải hoàn thành, những thứ khác không hề đề cập tới.
Hứa Kính Hằng chịu đựng đau nhức từ trên giường đứng lên, mặt đối mặt ôm Ôn Duy Viễn nói: "Hôm nay em nghỉ, em đưa anh đi."
YOU ARE READING
HẰNG ÔN
Non-FictionTruyện này mình lưu lại để đọc offline vì trên Wattpad đã mất truyện rồi :< Nếu nhà editor thấy thì cho mình xin lỗi trước vì mình chưa xin phép nữa. Nếu các bạn không thích có thể nói mình sẽ gỡ xuống. Nhưng mong các bạn thông cảm cho mình vì mình...