Chap 12

1K 99 0
                                    

Mừng fic đầu tiên chuyển được 1K lượt đọc nên tặng mọi người thêm một chap nữa.

-----------------

Biệt thự KS (24h)

"Jimin ah~~~." Ông chú Jin ngồi vắt vẻo trên sofa suy nghĩ gì đó rồi gọi điện cho Jimin.

Biệt thự JM

"Chuyện gì?" đầu bên kia phát ra giọng ngái ngủ đầy khó chịu, không khó chịu sao được, ai đời giờ này mà còn gọi điện.

"Anh nói cái này nè." Jin

"Cái gì thì nói nhanh đi em không rảnh đâu." Jimin

"Tại sao Yoonie, thằng bé không đến gặp chúng ta nữa?" JIn

"Làm sao em biết." Jimin

"Chắc em ấy bận học." Jimin

"Bận học? Thì ít nhất cũng phải gọi điện chứ đằng này em ấy còn không thèm nhá máy luôn." Jin bên kia uỷ khuất nói.

"Nửa đêm gọi cho em để gọi chuyện này thôi à?" Jimin trầm giọng hỏi.

"Thì..ừ...anh chỉ hỏi vậy thôi." Jin bên kia áy náy nói.

"...tút tút út..." dập máy rồi mà còn để lâu như vậy mới dập, định làm hao tiền điện thoại anh à?

"Cái thằng này, anh đây còn chưa nói hết mà lại..." Jin nhìn màn hình khẽ gắt.

"Thôi thì ngày mai đi tìm Yoonie vậy." Jin gật gù nói rồi cũng lên phòng ngủ.

---------------------------

"Jungkookie." cậu nằm trong lòng hắn nhõng nhẽo.

"Lại muốn gì đây?" hắn bỏ quyển sách cuối xuống nhìn cậu.

"Hôm nay là chủ nhật này." cậu không nhìn cố định một chỗ nói.

"Thì sao?" chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu của hắn cũng biết cậu muốn gì rồi.

"Ưm...chúng ta ra ngoài đi." cậu ngước đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn.

Hắn không nói gì đưa tay bẹo má cậu, lại muốn ra ngoài cơ đấy, cái chân vẫn chưa hết vậy mà cứ đòi ra ngoài.

"Chân hết đau rồi sao?"

"Không, vẫn còn." cậu giơ cái chân đau lên ngắm nghía.

"Vậy còn muốn ra ngoài?" hắn quan sát chân cậu xem ra đỡ hơn nhiều rồi.

Nghe hắn nói cậu chu môi cãi lại.

"Cái đó khác nhau."

"Khác?" khác nhau chỗ nào vậy.

"Thì...thì...nếu ra ngoài hít thở không khí trong lành, đi lại nhiều hơn, cũng có thể giúp chân em nhanh khỏi." cậu gật gù trước câu trả lời của mình quả là một câu trả lời thông minh.

"Hít thở không khí trong lành, vậy bây giờ ra ngoài vườn vẫn có thể."

"Còn cái câu đi lại thường xuyên của em nó không phù hợp...bác sĩ đã nói nếu đi lại thường xuyên, vết thương sẽ trở nặng hơn."

Hắn vẫn không thương tiếc mà dập tắt hết hy vọng được ra ngoài của cậu, từ khi bị thương đến giờ việc gì cũng phải để hắn làm cho, đi học chỉ được ngồi trong lớp không được bước ra khỏi lớp..., sau khi về nhà hắn không bế cậu thì cũng bị ép ngoan ngoãn nằm trên giường, sofa... Nói chung cậu không được tự do hoạt động.

(Chuyển Ver) (Kookga) Em 18 rồi, Tôi muốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ