Sáng sớm tinh mơ chim kêu líu ríu, Phùng Phùng vẫn lười biếng nằm cuộn tròn người trong chăn ngủ ngon lành.
Cư nhiên thấy xúc cảm nhồn nhột bên tai, nàng cau mày khó chịu đưa tay lên tát một miếng vào không trung.
Con muỗi khốn nạn cũng đòi trêu chọc lão nương.
"Bốp"
Nàng xoay người tiếp tục ngủ, mặc kệ ai đó mắt trừng tới sắp lòi con ngươi nhìn cái mông tròn trịa ngúng nguẩy quay đi.
Hắn cực kỳ gian tà đưa tay bóp một cái thật mạnh lên mông mềm mại của Phùng Phùng.
"A!"
Bị đau bất ngờ liền trong tích tắc tỉnh ngủ, nàng bực tức hướng Nạp Dương mà đánh đấm, bất quá giơ tay dơ chân đều nặng như chì, vừa khẽ động hông một cái hạ thể liền truyền lên một cơn đau nhói, thân thể xụi lơ ngã vào lòng hắn.
Vô liêm sỉ, khốn nạn, bại hoại... Hành hạ lão nương cả đêm hôm qua mới ngủ được một chút liền không có lương tâm bóp mông lão nương!
Nàng mở miệng chửi người, bất quá lời nàng phun ra thành một đống i a i a, Nạp Dương hoàn toàn không hiểu cũng không muốn hiểu.
"Vật nhỏ sinh khí, chơi cả đêm hôm qua xem ra vẫn còn rất nhiều sức lực nha, có phải hay không muốn chơi tiếp. Bổn bảo chủ ta đây nguyện cho nàng chà....."
Còn chưa nói xong miệng đã bị Phùng Phùng đem tay che đi, con mẹ nó lão nương đây tuy đốn mạt nhưng còn chưa đốn mạt tới độ nghe mấy lời không sạch sẽ nhà ngươi.
Hắn đem nương tử ôm chôn sâu vào trong lòng.
"Còn đau không?"
Bàn tay vừa thô vừa lớn ngược lại hết sức dịu dàng hướng phía bụng dưới mềm mại của Phùng Phùng mà xoa nhẹ.
"Ư....."
Lực đạo xoa bóp nhẹ nhàng như vậy ngược lại khiến cho nàng hết sức hường thụ, thân thể trắng trẻo mập mạp nằm trì độn trong lòng nam nhân tựa như con mèo nhỏ được chủ nhân thuận lông, chính là vô cùng thích thú.
Qua một đoạn thời gian hắn liền nghe nữ tử bé cưng trong lòng thở đều, Nạp Dương khẽ lắc đầu, gương mặt cũng là bộ dạng cưng chiều hết mực, khẽ khàng bế nàng lên hướng tới bồn nước nóng lớn.
Nhẹ nhàng tắm rửa cho nàng giống như chăm sóc trẻ sơ sinh, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận dường như sợ nàng bị tổn thương, tuy rằng trên cổ cùng trên ngực người ta sớm bị hắn chồng chéo xanh tím rồi.
Phùng Phùng lơ mơ bất mãn đưa tay đấm lên ngực hắn một cái, nàng mệt mỏi, nàng còn chưa ngủ đủ mà... đừng làm rộn nữa được không...
Bất quá vẫn cứ như cũ xụi lơ trong lòng hắn ngủ thiêm thiếp, trước đó còn không ngừng lầm bầm một đống loạn sị bát nháo.... cái đồ khốn khiếp bao giờ mới giải huyệt cho nàng, thân thể yếu ớt này cư nhiên không quen mà.
... .....
Đem nàng tới bên hồ Tịnh Thủy, phong cảnh đẹp đẽ không khí trong lành mát mẻ cực kỳ dễ chịu, Phùng Phùng lười biếng cơ thể nhũn như cục bột nhão, hai mắt vẫn lờ đờ lờ đờ, ngồi gọn trong lòng nam nhân một tay cầm bánh bao một tay cầm thìa lớn, cũng không biết cầm làm gì, bất quá miệng nhỏ vô thức nhai nhai, đầu gà gà gật gật, cuỗi cùng trụ không nổi đường đường chính chính gục vào vai hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau - Tử Dục ( đã full)
Ngẫu nhiênTên truyện: Nương tử đi trước đất nước đi sau Tác giả: Tử Dục Thể loại: cổ đại, H, sạch, 1×1 , ngược thân Tình trạng: hoàn Văn án: Phùng Phùng là một cô nhi câm, bị bán vào Nạp gia. Cuộc sống mới hầu hạ một chủ nhân mới quả thực vô cùng đáng sợ...