Chẳng lẽ lúc đó, cô ấy từng nghĩ đến cái chết, nếu không phải là mang thai, nghĩ đến đây, cô liền kinh hãi, trách không được cô ấy ngay lúc đó đột nhiên lại rời đi, chẳng lẽ thật sự muốn sao.Diệp An An ngồi trên giường, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, mất đi đứa nhỏ kia, cô lại nhận được Tiểu An, coi như là ông trời bồi thường cho cô vậy.
"Đây là con mình, Tiểu Phương, là con mình sinh, là của mình", cô vừa nói ra một câu này, trước khi Giản Tiểu Phương còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi mắt tím xinh đẹp của Diệp Tiểu An bỗng mở ra.
"Mẹ, đói bụng", nó vươn cái tay nhỏ bé của mình, muốn Diệp An An ôm mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng vừa ngủ dậy có chút đỏ bừng, một đôi mắt màu tím lộ ra vẻ long lanh linh động hơn, Giản Tiểu Phương nhìn đến ngây người, đứa nhỏ thật đáng yêu. Khuôn mặt phấn nộn trắng nõn, thật muốn cắn một ngụm.
Diệp An An ôm lấy con trai vào trong lòng mình, hai tay đứa nhỏ liền ôm lấy cổ cô, sau đó mới quay đầu lại, chớp mắt nhìn Giản Tiểu Phương. Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
Lần này Giản Tiểu Phương thiếu chút nữa té trên mặt đất, trời ạ, con trai của An An thế nhưng lại là con lai, sao có thể xinh đẹp đến mức này chứ, cô quả thực muốn choáng váng.
"Tiểu Phương, giúp mình ôm thằng bé này chút, mình đi lấy bình sữa", Diệp An An trực tiếp đem Diệp Tiểu An giao cho Giản Tiểu Phương, con trai nhà cô rất biết điều, không bao giờ biết sợ người lạ.
Mà Giản Tiểu Phương cô cũng thực yên tâm.
Quả nhiên, Diệp Tiểu An vừa vào trong lòng Giản Tiểu Phương cũng không khóc không nháo, chỉ biết mở to hai mắt nhìn người lạ mới đến này.
Giản Tiểu Phương có chút có chút căng thẳng khi ôm một thằng nhóc mềm mại giống như một viên thịt tròn này, quả thực là mềm đến không thể tin được. Hơn nữa, cả người nó toát ra một hương vị sữa ngọt ngào thản nhiên, nắm tay nho nhỏ còn đặt lên trên vai của cô.
"bà ngoại", Diệp Tiểu An đột nhiên kêu một tiếng, thằng nhóc này kỳ thật không cho rằng bà ngoại và dì khác nhau chỗ nào, chỉ kêu một cách tự nhiên vậy.
bà ngoại? Khóe miệng Giản Tiểu Phương giật giật, cô còn chưa có già đến mức này đâu, thế mà nhóc này lại gọi cô bằng bà, trên mặt của cô có nếp nhăn sao? Dưới hai mắt của cô có thâm quầng sao, khóe mắt của cô cụp xuống sao, đầu cô có tóc bạc sao. Mỗi ngày cô đều soi gương, đâu phát hiện ra điều gì bất thường đâu nhỉ?!!
"bà ngoại", Diệp Tiểu An lại kêu một tiếng nữa, nó vẫn chưa biết cách nhìn mặt để đoán tuổi người khác, bàn tay nhỏ bé sờ lên mặt Giản Tiểu Phương, xúc cảm non mềm như vậy, khiến cô đúng là giận không nổi rồi.
"Gọi mẹ nuôi đi", cuối cùng cô nhéo nhéo hai cái má giống như hai quả táo đỏ, quả thực làm cho cô có loại cảm giác yêu thích không buông tay, rất mềm mại, làn da thật tốt, y như sữa vậy.
Diệp Tiểu An chớp chớp mắt, một màu tím trong veo xinh đẹp tựa như thủy tinh trong suốt, thằng bé nghiêng đầu nhìn Giản Tiểu Phương, hiển nhiên không hiểu hai từ mẹ nuôi trong miệng cô có nghĩa là gì.