Q4-C21: Thấy nhỏ quên lớn...

2.4K 39 0
                                    

Ti Hạo lắc đầu, người cháu trai là anh đây sắp bị thất sủng đến nơi rồi, có điều, cô gái duy nhất nhà họ rốt cục cũng đã trở về, anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, xa xa dường như có gió thổi qua, hơi hơi khép đôi mắt lại, về sau, nơi này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, vì có Tiểu Uyển, còn có cục cưng mắt tím đáng yêu nữa.

Diệp An An cùng Lance đi vào trong phòng khách, Diệp An An cố gắng làm cho bản thân mình thả lỏng hơn, nhưng mà ngón tay cô vẫn đang túm chặt lấy góc áo Lance, Lance chỉ là nhẹ nhàng hạ ánh mắt tím xuống nhìn thoáng qua mấy ngón tay của cô, lại không nói gì thêm, còn Diệp Tiểu An đang nằm trong lòng anh hiển nhiên so với mẹ yêu của mình dũng cảm hơn rất nhiều, thằng bé rất ngoan, ngoại trừ món đồ chơi trong tay, thì ai cũng không nhìn, ai cũng không thèm để mắt tới.

Ti lão gia gắt gao nhìn chăm chăm vào cô gái đang đi tới, khóe mắt ông có chút hơi hơi ướt át, cháu gái của ông, Tiểu Uyển của ông, tuy rằng cháu ông đã trưởng thành, nhưng con bé so với khi còn nhỏ giống hết nhứ thế. Vẫn là ánh mắt sợ hãi như vậy, chỉ cần căng thẳng chút là sẽ túm chặt áo của người đứng bên.

"Tiểu Uyển", Ti lão gia có chút run rẩy gọi tên cô, Diệp An An đột nhiên cảm giác được trong lòng dâng lên một trận chua xót khó nhịn, đây là chính là người thân đã từng xuất hiện trong mộng của cô, là người ông ngoại yêu thương cô nhất.

"Ông ngoại...", thanh âm của cô giống như mắc nghẹn trong cổ họng, tay kéo áo Lance càng càng lúc càng mạnh hơn, trên vai bỗng truyền đến một trận ấm áp, cô ngẩng đầu, thấy được ánh mắt cổ vũ của Lance.

"Đi thôi, ông ấy nhất định là rất nhớ em", Lance mỉm cười, một tay ôm Diệp Tiểu An, còn tay bên kia thì nắm lấy tay cô.

Diệp An An gật gật đầu, đi đến bên Ti lão gia, tuổi đã hơn 60 nên râu tóc của Ti lão gia đã bạc trắng cả, thế nhưng thân thể ông vẫn còn rất rắn chắc khoẻ mạnh, ông vẫn luôn đi tìm Tiểu Uyển của ông.

"Ông ngoại, cháu đã về rồi", Diệp An An đi đến trước mặt ông cụ, thấy được khuôn mặt của ông ngoại đã già đi không ít, ông, quả thực đã già rồi. Ông ngoại trong trí nhớ của cô, tuy rằng mơ hồ, nhưng cũng có thể nhớ được khi đó thân thể của người đàn ông vô cùng nghiêm trang, thậm chí là vô cùng có sức sống, ông bây giờ, thắt lưng đã hơi còng rồi.

Ti lão gia buông quải trượng xuống, ôm chặt lấy Diệp An An, đứa cháu ngoại thất lạc bao nhiêu năm mới trở về được.

"Trở về là tốt rồi, bảo bối của ông", cô bé trước kia vẫn rất thích được ông ôm xoay tròn trong nháy mắt đã trưởng thành rồi.

"Ông nội, ông chú ý chút đi, chẳng còn chút hình tượng nào, nếu để cho các chú các bác biết được ông lão như vậy rồi mà còn khóc lóc như đứa trẻ, bọn họ sẽ cười đến chết mất", Ti Hạo nhịn không được cười trêu nói, nhưng trong ánh mắt anh, lại tràn đầy tình cảm.

"Thằng nhóc chết tiệt này, ông nội thực có lỗi khi đã giữ lại, lại còn nuôi một đứa như cháu đến lớn như vậy", Ti lão gia vừa nghe những lời này của anh, tính tình nóng nảy lại bộc phát, tâm tình bi thương vừa rồi thoáng cái đã sạch trơn.

Tay ôm con tay ôm vợ (tiếp)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ