"Lance",hàng mi của cô run rẩy một chút, cánh tay vẫn đặt trên ngực anh, gắt gao túm chặtlấy áo trên người Lance. Lance cúi thấp ánh mắt nhìn người phụ nữ trong lòngmình, thân thể của cô thật mềm mại, rất nhỏ nhắn, tựa như trong trí nhớ còn đọnglại của anh vậy. Anh kéo cánh tay Diệp An An ra, nắm chặt lấy. Trong lòng bàntay cô mồ hôi ướt đẫm, rõ ràng là đang rất hồi hộp khẩn trương . Bọn họ tuy cũngkhông phải là lần đầu tiên, có điều, anh rất muốn gợi lại trong vùng kí ức cònmịt mờ những kỉ niệm lần thân mật trước của hai người, nhờ lần đó mà có cục cưng.Đáng tiếc,mọi chuyện trong trí nhớ của anh lại không còn, điều này khiến Lancethất vọng và nuối tiếc mãi không thôi.
"An,thực xin lỗi, anh không nên quên mất em, để cho em phải chịu nhiều khổ sở như vậy"....Anhcúi xuống bên tai cô, lời nói dịu dàng như nước mà nỉ non, thật sự bản thânmình nợ cô nhiều lắm, cô đã cho anh một đứa con duy nhất, vậy mà anh lại quên mấtcô, hơn nữa lại còn xem một màn trong đêm kia chỉ là mộng xuân, là một loại ảogiác, vì thế cho nên đã bỏ lỡ mất thờiđiểm tốt nhất đi tìm cô, khiến An An chỉ có một mình trong lúc đang mang thai đứanhỏ, chịu biết bao đau khổ.
Diệp An An khẽ chớp đôi mắt mình, trong ánh mắt một mảnh mông lung, nhìn thấy đượcsự áy náy, day dứt trong mắt người đàn ông trước mặt mình. Thậm chí, trong đócòn mang theo thâm tình có thể dễ dàng nhận ra được.
"Lance", lần đầu tiên cô gọi tênanh, ngón tay bắt lấy bàn tay to lớn củaanh, nắm thật chặt.
"Thựcxin lỗi", anh lại nói một câu, đôi môi ấm nóng rơi xuống giữa trán An An "An, thực xin lỗi". Anh lặp lại rấtnhiều lời xin lỗi. Sau mỗi lời xin lỗi lại là một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống.
"An",đôi môi Lance lại một lần nữa đặt lên môi cô, dịu dàng khẽ hôn, cho đến khi màutím trong mắt anh càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng còn lại là lửa nóng khó thểkềm ché
"An,anh có thể không?" Lance tựa lên trán của cô, đây là chuyện mà thật lâu từtrước anh đã muốn làm, nhưng chẳng qua là bản thân không muốn ép buộc An An,anh có thể đợi cô suy nghĩ, nếu cô không nguyện ý , mặc kệ thân thể anh có khóchịu đến mức nào, anh cũng sẽ không chạm vào cô.
DiệpAn An cảm giác được mồ hôi trên trán anhthỉnh thoảng lại rơi xuống, thấm ướt cả mấy sợi tóc trên trán cô, thân thể ngườiđàn ông đã căng cứng tới mức độ rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa. Bàntay của anh nắm chặt lấy tay cô chặt cứng, trong lòng bàn tay hai người đều làmồ hôi, nhưng không rõ đó là của anh, hay là của cô nữa.
DiệpAn An đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại,khóe mắt chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắt, lại bị người đàn ông thận trọnglẫn nhẹ nhàng hôn lấy như một thứ trân bảo quý giá.
DiệpAn An mở bừng hai mắt, có chút mê mannhìn người đàn ông, cô vươn tay ra, gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, coi như là đãngầm ưng thuận, để anh tiếp tục những chuyện muốn làm.
Lancekhẽ rên một tiếng, tha thiết đặt trên trán của cô, rốt cuộc tình cảm không kềmchế được nữa mà trào ra như sóng cuộn, anh đã cho cô cơ hội, cũng chỉ có một lần,nếu giờ cô lại muốn đổi ý, anh e rằng không cách nào dừng lại được nữa.